Lam Thành hai hôm nhàn hạ không gặp Nguyên Huyền trong lòng có chút không vui.
Bình thường, cô ấy làm ở gần hơn hắn, lại tan ca sớm hơn nhưng khoảng gần đây, khi Lam Thành buồn chán tận cổ mới thấy người để châm chọc.
“Hôm nay lại có tiệm xăng nào nhảy ra giữa đường chắn việc cô về nhà sao?”
“Lý do hôm qua rồi.
Hôm nay là có chuyện cần làm, em không để ý thời gian.”
“Vậy nhân viên công ty cô đi làm chỉ để điểm danh sao? Lại để một người như cô kiêm toàn bộ?”
“Chuyện này không thể để người khác biết được! Chỉ có thể tự làm!”
Lam Thành đứng bên ngoài hiện, hơi hướng đầu vào bên trong dáng vẻ nhàn nhã lên tiếng hỏi:
“Chuyện quan trọng lắm sao? Có thể nói với tôi! Tôi lại trộm gà cho cô.”
Nguyên Huyền lắc đầu, thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái mềm mại.
Giá như ghế ngồi trong công ty cũng có thể như thế này thì thật tốt.
“Sao không trả lời? Hay lại bị b ắtnạt?”
Hơi thở mạnh mẽ tiến sát người Nguyên Huyền giật bắn.
Không biết hắn ta như thế nào lại đến tận bên cô mà không gây tiếng động.
Phải chăng Lam Thành đã rất nhẹ nhàng, hay là Nguyên Huyền không hề phòng bị chút nào?
Nhưng không quan trọng!
Thời khắc này, cô chỉ muốn rúc vào lòng Lam Thành, tìm hơi thở ấm áp kia bảo trì lại cơ thể yếu ớt muốn gục ngã.
“Á…”
Vốn là suy nghĩ tự thân.
Nhưng thứ đón chờ lại chính là Nguyên Huyền hy vọng.
Lồng ngực Lam Thành ấm áp rắn chắc.
Hơi ấm truyền lại gương mặt cô tê rần.
Da thịt chạm nhau khi tỉnh táo có chút gì đó khiến bản thân không thể không chế càng tiến vào ỷ lại.
“Còn tưởng cô sẽ đẩy ra.
Nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi!”
Nguyên Huyền cựa quậy, muốn thoát khỏi cũng không đành lòng.
Muốn rời ra lại bị cánh tay lực lưỡng thêm siết chặt đẩy cô vào lồng ngực.
Nhịp tim Lam Thành không đổi, tất cả đều bình thường nhẹ nhàng điềm tĩnh.
Nhưng Nguyên Huyền đã muốn hoá gấc đỏ tăng xông.
“Nạp năng lượng xong rồi thì nói tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra!
Hắn hạ giọng, lời nói là mệnh lệnh rõ ràng rắn chắc.
“Anh còn nhớ chuyện bức tranh hôm lên lão của bà nội?”
“Nhớ! Là tranh giả!”
“Đúng vậy! Em đã tìm hiểu qua.
Bức tranh thật sự duy nhất chỉ có trong nhà họ Lâm ở Thành phố Vân Biên.
Nhưng gia tộc đứng đầu như vậy không thể nào đồng ý bán đi bức hoạ.
Chỉ có thể lý do đại phòng nhờ người mô phỏng, hét giá lớn hòng rút lõi tiền vốn luân chuyển trong công ty.”
“Nếu cô có thể biết chuyện đó, không lý do gì Định lão phu nhân không biết.
Bà ta là nương tay rất nhiều cho thứ huyết thống đó.”
Cái thứ gọi là huyết thống thật sự chết tiệt.
Lâm Lam Thành cũng mang dòng máu của nhà họ Lâm.
Nhưng chỉ vì một ca nước, chính cái huyết thống kia đã khiến hắn không thể ngẩng đầu đứng dậy.
Nguyên Huyền gật đầu lại nói tiếp:
“Hiện tại, công ty đang gặp một vấn đề rất lớn.
Em không thể nói rõ ràng cho bất kỳ ai.
Cũng không dám tin tưởng ai.
Người biết chuyện này lại là một phần trong đại phòng, rất có thể sẽ chặn mọi chuyện.
Người em nghĩ tin được lại không đồng ý, còn bảo em đừng nhúng tay vào.”
“Vậy cô không định tiếp tục?”
Nguyên Huyền lắc đầu.
Người nói với cô phải ngẩng cao đầu là Lam Thành.
Người nghe cô nói lại chỉ hỏi cô muốn làm gì cũng chỉ có Lam Thành.
Một người như vậy, Nguyên Huyền không muốn phụ lòng.
“Em muốn tiếp tục.”
“Em cũng nghĩ ra biện pháp bước đầu.
Chỉ cần có giấy giám định, không tin rằng bà nội sẽ nhắm mắt cho qua chuyện.
Chỉ cần điều tra, sẽ