Hoàng Vinh có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người mà bản thân không để mắt đến, lại có thể khiến cho cha mình chịu sỉ nhục lớn như vậy...mất mặt cả nhà họ Hoàng!
“Ba… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Hoàng Vinh nắm chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng và tức giận.
Hoàng Binh lắc đầu, vẻ mặt âm trầm, "Đã lâu không có người dám khiêu khích Hoàng gia nhiều như vậy, mà ba quá bất cẩn."
Hoàng Binh lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng nói chất phát lộ ra vẻ hung dữ, run rẩy trong hư không!
“Nhà họ Hoàng khiêm tốn đã một thập kỷ rồi, không thể ẩn nấp thêm nữa, một số người đã quên đi vị trí của nhà họ Hoàng rồi!”
Lời của Hoàng Binh hung ác, lạnh lùng mà kiêu ngạo, khiến cho nội tâm của Hoàng Vinh run rẩy…Đột nhiên nhớ ra một câu nói từng được lan truyền ở thành phố T...Khi nhà họ Hoàng thống trị thành phố T, thủ đoạn của gia chủ thời đó cứng rắn, giết người dứt khoát, đổ máu vô số người, phát động nên một trận tàn sát!
Mà đến Hoàng Vinh, cùng không rõ lúc đó thành phố T xảy ra chuyện gì, chỉ có một số ít người thành phố T, mới có tư cách được biết sự thật!
Nhưng có vô số người nhớ rằng, đó là một trận tàn sát cả thành phố T! Do nhà họ Hoàng khởi xướng!
Trong lòng Hoàng Vinh chấn động, lẽ nào ngày hôm nay, nhà họ Hoàng muốn khôi phục lại vinh quang trước đây? Muốn chứng minh cho thành phố T, nhà họ Hoàng không chỉ có cái hư danh, mà so với trước kia còn mạnh hơn?!
“Vinh, vừa nãy, con có nhìn thấy quyền pháp của người đó không?” Hoàng Binh chậm rãi hỏi.
Hoàng Vinh gật gật đầu: “Làm cho con có cảm giác mình từng thấy qua...nhưng không nhớ ra đã thấy ở đâu.”
“Đó là quân thể quyền.” Hoàng Binh nhẹ giọng nói, nhưng lại khiến Hoàng Vinh kinh ngạc!
“Quân thể quyền, chẳng lẻ hắn ta....đến từ quân khu Đại Hoa?” Hoàng Vinh sửng sốt, không ngờ đến tên con rể nhà họ Lê lại có thân phận đặc biệt như vậy!
Hoàng Binh gật gật đầu: “Chú hai của con cũng từng là người bên đó.”
“Chú hai là tướng lĩnh cấp cao của quân khu Đại Hoa, sao có thể so với tên đó chứ.” Hoàng Vinh hừ lạnh nói.
Còn Hoàng Binh lại lắc đầu: “Ba từng đánh nhau với chú hai, nó còn mạnh hơn chú hai con một bậc.”
Bùm!
Hoàng Vinh chấn kinh, sắc mặt thay đổi, đầu óc trống rỗng, hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
“Không thể nào...hắn ta sao có thể mạnh hơn chú hai....” Hoàng Vinh lẩm bẩm, Hoàng Binh nói: “Đó là lý do ba muốn dùng sức của gia tộc để giết chết nó.”
“Nếu như không có thân phận đặc biệt, nó chết là cái chắc!” Hoàng Binh hai mắt như bắn ra ánh sáng.
Đột nhiên, tên thuộc hạ ngồi ở hàng ghế trên đưa điện thoại xuống, quay đầu cung kính nhìn Hoàng Binh: “Ông chủ...chúng tôi đã xác thực qua nhân viên nội bộ của quân khu Đại Hoa rồi.”
“Thế nào?” Hoàng Binh nhướng mày.
“Hoàn toàn không có người này, người tương tự cũng không có.” Lời thuộc hạ nói khiến cho sắc mặt Hoàng Binh đanh lại.
“Anh nói gì?” Hoàng Vinh giật mình: “Sao có thể không có người này, quân thể quyền của hắn, gần như là ngang với sách huấn luyện rồi.
Thuộc hạ cẩn thận cầm lấy điện thoại: “Thật sự không có người này...chúng tôi kiểm tra rất kỹ rồi...”
“Thú vị.” Hoàng Binh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời thuộc hạ: “Hắn ta càng ngày càng thú vị, quân thể quyền dùng thuần thục tiêu chuẩn như thế, lại không phải là người ở đó...”
Khóe miệng Hoàng Binh câu lên một cách sâu xa: “Chỉ cần không phải người bên đó thì dễ rồi, không có bọn họ bảo vệ, rất dễ dàng phế bỏ tên con rể đó.”
“Cha, vậy nhà họ Lê thì sao?” Hoàng Vinh cười lạnh hỏi: “Con thấy con ả nhà họ Lê kia cũng đẹp thật đó....”
“Một gia tộc không có lai lịch mà thôi.” Hoàng Binh lãnh đạm xua tay: “Tiêu diệt trong chớp mắt.”
…………
Trong phòng tổng thống, Irene trả lời điện thoại.
Lê Thần Yên hơi nhếch khóe miệng, không nằm ngoài dự đoán, nhà họ Hoàng thành phố T chắc hẳn là đến báo tin vui cho anh.
Lê Thần Yên xoay người, tâm trạng rất tốt, nhấp ngụm Lafite, cười lạnh một tiếng
Anh ta dùng nhà họ Hoàng thành phố T đối phó với nhà họ Lê, đối với Nhĩ Đông Trần, tuyệt đối là một cú chí mạng!
Địa vị của nhà họ Hoàng ở thành phố T vượt xa nhà họ Lê, nhà họ Lê chẳng qua, chỉ mới nổi lên trong giới kinh doanh, còn nhà họ Hoàng đã đứng vững ở thành phố T mấy trăm năm, gió thổi mua rơi, vẫn hiên ngang như cũ, ngày càng vững chắc.
Hoàng Binh tìm đến cửa, Lê Kim Huyên chỉ cần không phải kẻ ngốc, chỉ còn nước giao Trần Xuân Độ ra.
Nhưng Lê Thần Yên không ngờ rằng, Irene nghe điện thoại chưa bao lâu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chân mày cau chặt.
Một lúc sau, Irene cúp máy, nói với bóng lưng của Lê Thần Yên: “Cậu chủ Lê....”
“Nói đi, tên họ Trần đó chắc lúc này đang trên đường đến nhà họ Hoàng rồi.” Lê Thần Yên nói.
“Cậu chủ Lê...!nhà họ Hoàng thất thủ rồi.” Irene kêu lên một tiếng, khiến cho vẻ mặt Lê Thần Yên đột nhiên cứng đơ, trong không khí, một mảnh yên lặng.
“Xoảng!”
Ly rượu trong tay Lê Thần Yên rơi xuống đất.
vỡ nát thành bốn năm mảnh, giọng nói lanh lảnh khiến Lê Thần Yên xoay đầu, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, nhìn về phía Irene hỏi: “Cô vừa nói gì?”
“Người liên lạc báo cáo, Hoàng Binh và Hoàng Vinh quỳ xuống xin lỗi Trần Xuân Độ.” Irene nói ra tin tức bên kia vừa báo, trong lòng cô ấy cũng khó bình tĩnh được.
“Không thể nào!” Lê Thần Yên vẻ mặt dữ tợn phản bác lại, sắc mặt nghiêm trọng: “Nhất định là nhầm lẫn gì, cho dù tên họ Trần đó và nhà họ Lê có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thể khuất phục nhà họ Hoàng được!”
Irene im lặng, cô lần nữa bấm điện thoại, có được đáp án lại khiến cô im lặng mà để máy xuống!
Lê Thần Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tin xảo của Irene, anh