Hôm nay Irene ăn mặc rất sexy, chiếc áo khoác màu be ôm sát lấy vóc dáng mảnh mai hoàn hảo, đủ để khiến Trần Xuân Độ không rời mắt được!
Irene đỏ mặt đạp ga, chiếc xe BMW X1 từ từ nổ máy, chạy như tên bắn.
Tòa nhà cao tầng của Lê thị, Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc BMW X1 nhanh chóng rời đi, nghĩ đến dáng vẻ cùng dáng người của Irene không thua chính mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng lúc càng lạnh, khóe môi thoáng hiện lên vẻ khó chịu, nếu như Trần Xuân Độ ở đây… nhất định sẽ ngẩn người ra, vốn dĩ không hề nghĩ tới…nữ thần tổng giám đốc, lại có lúc ghen!
Nửa tiếng sau, chiếc BMW X1 chậm rãi dừng lại bên đường, Irene kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào một quán ăn bên ngoài, ngập ngừng nói: “Anh có chắc không, là ở đây sao…”
“Đúng vậy.” Khóe môi Trần Xuân Độ cong lên có chút côn đồ, gật gật đầu.
Irene nhìn quán ăn mà Trần Xuân Độ vừa nhắc tới, nghiêm túc hoài nghi nhân sinh! Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, quán ăn mà Trần Xuân Độ nhắc tới...!hóa ra lại là một quán ven đường!
Ngay cả cái này cũng không thể gọi là quán ven đường...!Đây chỉ có thể nói là một chiếc xe ba bánh bán đồ ăn di động, một cái quán dựng tạm với vài cái bàn nhỏ và ghế dài...!Cái chỗ này, khiến Irene rất nghi ngờ, có phải sẽ có món ngon mà Trần Xuân Độ nhắc tới!
“Ở đây, ăn được không?” Irene nghiêm túc nghi ngờ, môi trường xung quanh của loại quán ven đường này thật bẩn thỉu… Cô ta rất lo lắng về vấn đề vệ sinh của đồ ăn!
“Đừng lo lắng, mặc dù môi trường xung quanh hơi tệ, nhưng ông chủ có lương tâm, nguyên liệu sử dụng đều là loại tươi ngon nhất, càng không dùng dầu ăn chiên lại.” Trần Xuân Độ nhẹ giọng nói, nếu anh nói quán ven đường này là một trong mười quán ngon nhất của thành phố T, Irene càng không thể tin được!
Irene cảm thấy khó hiểu, đồ ăn ngon nhất ở thành phố T, không phải ở những nhà hàng cao cấp sang trọng hay những khách sạn hàng đầu sao, mà là ở những nơi đầy mùi đồ ăn trên các con đường và ngõ phố, rất được sự yêu thích của mọi người như thế này.
Sau khi đậu chiếc BMW X1 bên đường, chiếc xe của Irene nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý, dù sao những quán ven đường như thế này, đều là đồ ăn bình dân, chẳng mấy ai cố tình lái xe sang mấy trăm triệu đến đây ăn đồ nướng.
Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống, Irene nhìn chiếc ghế nhựa dính đầy dầu mỡ, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp cau lại, không thể ngồi xuống.
Sau một hồi, Irene mới cẩn thận lấy khăn giấy đặt lên chiếc ghế nhựa, sau đó cẩn thận ngồi xuống.
Hành vi thận trọng và gương mặt tuyệt đẹp của Irene, khiến không khí xung quanh gần như đông cứng tĩnh lặng, ánh mắt đổ dồn về phía Irene, nhiều người khách nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Má ơi, ăn đồ nướng nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy!”
“Nữ thần xinh đẹp như vậy cũng ghé ăn quán đồ nướng này, quán này cũng hay quá đi!”
“Cô ấy còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng đó! Đôi vớ lưới ấy, tôi không chịu được!”
Nghe được bên tai lời bàn tán của những người khách xung quanh, khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một đường cong, anh nhìn chằm chằm Irene, đột nhiên nói: “Cô thật xinh đẹp.”
Irene khịt mũi, nghe Trần Xuân Độ nói như thế tuy rằng tự đắc quay đầu đi, nhưng khóe miệng xinh đẹp lại lặng lẽ nở nụ cười.
“Ông chủ, cho một thùng rượu.” Trần Xuân Độ nói sau khi chủ quầy thịt nướng đặt khay nướng lên bàn.
Chủ quầy thịt nướng liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ, kinh ngạc nói: “Em trai, một thùng rượu, cậu uống hết chứ?”
Trần Xuân Độ nhìn Irene đầy ẩn ý: “Đương nhiên là uống hết.”
Sau khi để một thùng rượu lên bàn, Irene ngửi thấy mùi thơm của xiên que, đôi mắt đẹp lấp lánh, rõ ràng bị mùi thơm làm cho thèm thuồng.
“Ăn đi, ông chủ bán đồ nướng hơn mười mấy năm rồi, vị của xiên nướng là hàng đầu ở thành phố T.” Trần Xuân Độ đưa cho Irene một xiên.
Irene cau mày cầm lấy xiên thịt béo ngậy, nuốt nước bọt, cúi đầu cẩn thận cắn một miếng thịt, đôi mắt đẹp trong trẻo chớp động, lộ ra tia sáng kỳ lạ.
Thịt nướng vàng ruộm tan chảy trong miệng, thịt nướng không có vị béo ngậy mà phảng phất hương thơm lạ lùng, mùi thơm tràn ngập, dư vị bất tận.
“Uống rượu vào càng ngon hơn.” Trần Xuân Độ đưa cho Irene một chai rượu.
Irene không giống Lê Kim Huyên, từ khi còn nhỏ đã nhận được sự giáo dục và tư tưởng của tầng lớp thượng lưu, nếu Lê Kim Huyên ở đây, cô sẽ không bao giờ chấp nhận cách ăn này, thịt nướng đối với cô đã là một thử thách cực kì khó khăn.
Nhưng Irene thì khác, vị ngon của món thịt xiên đã khiến cô ta nhanh chóng thích nghi với cách ăn thịt nướng, cứ hết xiên này đến xiên khác, quét sạch hết cả đĩa trong chốc lát, giống như tốc độ của gió bão, khiến Trần Xuân Độ cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết anh tính bán đống hàng đó ra như thế nào rồi chứ?” Irene nấc lên một cách không có hình tượng, trông thực sự rất đáng yêu.
Trần Xuân Độ cười không nói, anh nhìn chằm chằm Irene, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa