Trong khu nhà cao cấp nhà họ Lê, hai người Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi trên ghế sô pha, đang xem chương trình tạp kĩ trên tivi.
Vẻ mặt Tô Hiểu Vân lười biếng, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra sự quyến rũ phong tình, vô cùng chọc người.
Cũng may là cả biệt thự chỉ có một người đàn ông là Trần Xuân Độ, nếu như đổi thành người đàn ông khác ý chí không kiên định thì đã mạnh mẽ xử lí Tô Hiểu Vân từ lâu rồi.
Một loạt âm thanh lanh lảnh của dao thái cắt trên thớt gỗ từ trong phòng bếp truyền ra, đôi mắt đẹp của Tô Hiểu Vân liếc qua hướng phòng bếp, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy Lê Kim Huyên, khẽ hỏi: “Hai người các cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chăm chú lên TV, lạnh lùng hờ hững đáp lại, gương mặt xinh đẹp lạnh như sương, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt.
“Cậu xem lại cậu một chút xem, khuôn mặt thối này của cậu bày ra cho ai nhìn vậy?” Tô Hiểu Vân bĩu môi, cô không biết Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ xảy ra chuyện gì, từ khi Lê Kim Huyên vừa về đến chính là một dáng vẻ nữ thần núi băng, ngay cả với cô ta cũng như vậy.
“Tớ nghe nói về chuyện của anh ta rồi, cậu thật sự không có ý định giúp anh ta một chút à?” Tô Hiểu Vân chuyển chủ đề, thuận miệng thăm dò.
Đột nhiên Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, cười mỉa mai: “Anh ta không phải rất trâu bò sao, trái lại tớ muốn xem xem lần này anh ta định làm thế nào.”
Lông mày Tô Hiểu Vân cau lại: “Dù sao anh ta cũng là chồng cậu, nếu anh ta làm trò cười cho thiên hạ thì anh ta sẽ làm mất hết thể diện nhà họ Lê, cậu chắc chứ?”
Lê Kim Huyên nhìn về phía phòng bếp, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng mãnh liệt, giọng điệu với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành: “Hôm nay lúc đang họp anh ta đã làm mất hết thể diện nhà họ Lê từ lâu rồi, tớ còn quan tâm cái gì?”
Tô Hiểu Vân toát mồ hôi, mà lúc này Trần Xuân Độ mặc tạp dề, hùng hục bưng đĩa trái cây từ phòng bếp đi tới, đặt hai bình sữa bò nóng và đĩa trái cây được trang trí tỉ mỉ lên trên bàn uống nước, ngượng ngùng cười nói: “Kim Huyên, chị Tô, ăn hoa quả sau bữa ăn, tiêu hóa một chút, các cô cứ từ từ dùng.”.
Truyện Đam Mỹ
“Tôi không ăn.” Lê Kim Huyên không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh như băng, còn lộ ra một chút oán giận.
“Trần Xuân Độ, rốt cuộc là anh nghĩ như thế nào? Lô hàng đó khó giải quyết như vậy mà anh không lo lắng chút nào sao?” Tô Hiểu Vân nhíu mày hỏi, đứng trước việc mà Lê Kim Huyên cũng không có cách nào làm được thì dưới cái nhìn của cô ta Trần Xuân Độ hoàn toàn không thể nào làm được.
Tất cả chuyện này hoàn toàn là do thành viên hội đồng quản trị tập đoàn cố ý gây khó khăn choTrần Xuân Độ...!Điều cô ta không hiểu nhất chính là Trần Xuân Độ ngại một tháng quá dài thế mà chủ động rút ngắn đến một tuần lễ.
Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng, nụ cười đầy thần bí: “Chị Tô, đến lúc đó cô sẽ biết, người tự có diệu kế.”
“Đến lúc đó rất mong đợi sự thể hiện tốt của anh, tốt nhất đừng ỉu xìu ở trước mắt bao người cút đến phòng bảo vệ.” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng châm chọc.
Trần Xuân Độ liếc qua Lê Kim Huyên: “Lê tổng, em cũng quá coi thường anh rồi, dù sao anh cũng là chồng hợp pháp của em...”
Trần Xuân Độ còn chưa nói xong, lại lẩm bẩm một câu: “Anh xấu mặt, đối với em chỉ có hại chứ không có lợi.”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Trần Xuân Độ một cái, hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh có thể bán được những hàng hóa này trong vòng một tuần thì điều kiện tùy anh đưa ra.”
“Thật?” Trần Xuân Độ sững sờ, trong đôi mắt lóe ra vẻ kích động.
Anh không nghĩ tới Lê Kim Huyên sẽ nói ra những lời như vậy, quả thực là cơ hội trời cho.
Sự kích động khác thường của Trần Xuân Độ rơi vào trong mắt Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân, khiến hai người các cô đều khẽ giật mình, vẻ mặt Tô Hiểu Vân cổ quái, Trần Xuân Độ...!chắc chắn như vậy sao?
Sau khi Lê Kim Huyên sửng sốt một chút thì khôi phục vẻ mặt như thường rất nhanh, nhìn về phía Trần Xuân Độ, châm chọc nói: “Sao vậy, anh thật sự cho rằng mình có thể bán những thứ này?”
“Dễ như trở bàn tay, xem anh đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên mở miệng, lại bổ sung một câu: “Đừng nói những thứ này, chính là nhiều hơn gấp bội anh cũng có thể bán được toàn bộ.”
Tạch!
Vẻ mặt của Lê Kim Huyên bỗng nhiên đông lại, cô nhìn Trần Xuân Độ giống như gặp quỷ, bật cười một tiếng: “Anh cho rằng thứ này là cải trắng sao? Tha hồ bán? Vốn dĩ tôi còn có một chút lòng tin với anh, ai ngờ vậy mà anh cái gì cũng đều không hiểu, ở ngay đây khoác lác lung tung.”
“Một tuần sau thấy rõ ràng, đến lúc đó tôi xem anh giải thích thế nào nữa.” Lê Kim Huyên quay người bước lên lầu, để lại một giọng nói đầy truyền cảm truyền vào tai Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên chăm chú, khóe miệng dần dần gợi lên một nụ cười nhẹ mà người khác khó phát hiện.
......
Lúc này trong căn phòng tầng hai của biệt thự, Tô Loan Loan tựa bên cửa sổ, gọi số điện thoại Irene nhiều lần liên tục nhưng đều không hề gọi được.
Tô Loan Loan nhíu mày, buổi trưa Irene gửi cho cô ta một tin nhắn bảo cô ta đợi tin tức tốt, nhưng mãi cho đến tối, Irene liền bốc hơi, Tô Loan Loan lập tức mất đi tin tức liên quan tới Irene.
Đột nhiên trước mắt Tô Loan Loan hiện ra khuôn mặt có nụ cười bất cần đời của Trần Xuân Độ, trong lòng chùng xuống, một ý nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong lòng Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan quay người, lao ra khỏi phòng, chạy tới đầu cầu thang thì đúng lúc gặp được Trần Xuân Độ từ lầu một đi tới.
“Dừng lại!” Tô Loan Loan quát lạnh, bước chân Trần Xuân Độ dừng lại, Tô Loan Loan cầm di động, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như gặp kẻ thù.
“Sao vậy?” Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh đã làm gì cô ấy?” Tô Loan Loan nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của Trần Xuân Độ, khiến cô ta càng cảm thấy sợ hãi trong lòng hơn.
“Cô ấy? Ai vậy?” Trần Xuân Độ sững sờ, mờ mịt hỏi.
“Không cần phải giả ngu, anh biết tôi ám chỉ ai.” Tô Loan Loan cắn răng, loại bỏ tất cả mọi khả năng, có thể làm cho Irene mất liên lạc chỉ có Trần Xuân Độ.
“Trong phòng này có ba người phụ nữ, làm sao tôi biết cô ám chỉ ai.” Trần Xuân Độ nhún nhún vai.
“Irene! Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?”
Toàn thân Tô Loan Loan căng lên, ánh