Nghĩ đến đây, Tô Loan Loan vội đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng xông vào phòng làm việc của Trần Xuân Độ, nhìn thấy Trần Xuân Độ gác hai chân lên bàn, đang nhìn chằm chằm một sa bàn mô phỏng quân dụng, rơi vào trầm tư.
Tô Loan Loan nhìn thoáng qua sa bàn mô phỏng quân dụng kia, đôi mắt híp lại, cô ta không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ này trong phòng làm việc của Trần Xuân Độ.
“Đến rồi à?” Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn Tô Loan Loan một cái, nhếch miệng cười.
“Ngồi đi.
” Trần Xuân Độ nói.
Tô Loan Loan ngồi xuống, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt phức tạp nói: “Anh ở bên cạnh Tổng giám đốc Lê, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua Tô Loan Loan đang mang vẻ mặt phức tạp, hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô cảm thấy cô có tư cách hỏi tôi việc này à?”
Tô Loan Loan ngơ ngác: “Vì sao, bản lĩnh của anh cũng không yếu, vì sao còn cần tôi ở bên cạnh Tổng giám đốc Lê?”
“Tôi không thể ở mãi bên cạnh cô ấy, cho nên mới cần cô.
”
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một hơi thuốc, nói.
“Đừng nói chỉ vì lý do này thôi nhé?” Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Trần Xuân Độ nhìn cô ta: “Lý do thứ hai càng đơn giản hơn, cô có thể làm kẻ thù bớt cảnh giác.
”
Tô Loan Loan hiểu ra, trong lòng hơi chấn động… Sự tồn tại của cô ta là để tất cả mọi người đều cho rằng là vệ sĩ bảo vệ sự an toàn cho Tổng giám đốc Lê, mà quên đi Trần Xuân Độ lặng lẽ kín tiếng.
“Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy anh đã sắp xếp tỉ mỉ đúng không?” Tô Loan Loan hỏi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ hờ hững đáp: “Không tính là cái bẫy, nhưng vì sự an toàn của cô ấy, tôi không thể không làm như thế”.
“Nhưng rất nhiều chuyện đều do anh mà ra”, Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ha ha, giải thích: “Đó chỉ là cô thấy thôi, cô hoàn toàn không biết có bao nhiêu thế lực theo dõi tập đoàn Lê Thị, có bao nhiêu thích khách sát thủ luôn lên kế hoạch ám sát Kim Huyên… Tôi chỉ đang diệt trừ một vài uy hiếp tìm ẩn đi thôi.
”
“Anh thật sự không có mục đích khác với cô ấy à?” Vẻ mặt Tô Loan Loan phức tạp, Lê Kim Huyên đối xử rất tốt với cô ta, cô ta không muốn bị người khác lợi dụng làm hại Lê Kim Huyên.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mục đích của tôi với cô ấy ngoài việc lên giường sinh con thì còn có thể là gì nữa?” Trần Xuân Độ nhếch miệng cười lưu manh.
“Một vấn đề cuối cùng… Anh là ai?” Trong mắt Tô Loan Loan có ánh sáng lóe lên, hỏi ra câu hỏi mấu chốt nhất!
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô ta thật sự đã bâng khuâng về vấn đề này rất lâu rồi!
Linh cảm mãnh liệt nói với Tô Loan Loan rằng chắc chắn Trần Xuân Độ không đơn giản!
“Tôi là ai quan trọng sao? Biết được thân phận của tôi không có lợi cho cô…” Trần Xuân Độ dập tắt điếu thuốc, nói: “Cô nên về đi, sau này làm thế nào, có lẽ không cần tôi nói nhỉ?”
Tô Loan Loan lặng lẽ gật đầu, chậm rãi xoay người, run rẩy đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi về đến phòng làm việc, Tô Loan Loan sững sờ ngồi một chỗ rất lâu, như một bức tượng điêu khắc vậy.
Mấy vấn đề khi nãy trong phòng làm việc của Trần Xuân Độ khiến cô ta quá chấn động, cô ta không ngờ rằng tên lừa đảo trước đó mình trăm phương nghìn kế muốn vạch trần lại là lão Đại của lão Đại mình!
Cô ta đúng là không đoán sai, thân phận của Trần Xuân Độ thật sự không tầm thường… Nhưng đến lúc này cô ta vẫn không biết thân phận của anh.
Người đàn ông vô cùng lưu manh này lập tức được phủ thêm một tầng sương mù thần bí trong mắt cô ta, cô ta bỗng phát hiện, mình không thể nào nhìn thấu Trần Xuân Độ!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Một lúc lâu sau đó, Tô Loan Loan lấy cái áo dính máu từ trong ngăn kéo ra, cúi đầu nhìn nó bằng vẻ mặt phức tạp, lấy ra một cái bật lửa, chậm rãi đốt cháy góc áo.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên, cả cái áo sơ mi nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, Tô Loan Loan ném nó vào trong chậu, ngọn lửa cháy hừng hực, cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn lửa lớn đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Không khí trong phòng làm việc bị ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ không ngừng tăng lên, khói bay cuồn cuộn tự động kích hoạt thiết bị phun nước phòng cháy trên trần.
Không những thế, khói đặc bay ra từ khe cửa của phòng làm việc, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên của Lê Thị.
Lâm Trinh Tuyết đang đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc là người đầu tiên phát hiện, lập tức đẩy cửa phòng làm việc của Tô Loan Loan ra, nhìn thấy cô ta cả người ướt đẫm đứng bên trong.
…
Trong phòng làm việc tổng giám đốc, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, quan tâm hỏi: “Tô Loan Loan, cô sao rồi? Tôi còn tưởng là có chạy nữa.
”
Tô Loan Loan lắc đầu, cô ta đã bị nước lạnh xối tỉnh rồi.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lê đã quan tâm, nhưng tôi không sao rồi.
”
“Có gì khó xử nhớ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.
” Lê Kim Huyên gật đầu nói.
Lúc này Lê Kim Huyên không hề biết những chuyện Tô Loan Loan gặp phải, cô còn cho rằng trong nhà Tô Loan Loan gặp khó khăn gì.
“Hay cô về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, tôi thấy trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm.
” Thấy Tô Loan Loan vẫn hồn bay phách lạc như cũ, Lê Kim Huyên dè dặt nói.
Tô Loan Loan lắc đầu từ chối ý tốt của Lê Kim Huyên, trở về phòng làm việc.
Chạng vạng, đồn cảnh sát Thành phố T.
Diệp Thái Linh bận rộn công việc trong phòng trinh sát hình sự, một nhân viên cảnh sát đi vào từ bên ngoài, nói với cô ta: “Đội trưởng Diệp, chúng tôi đã mô phỏng tướng mạo cơ bản của kẻ tình nghi được nhân chứng nhìn thấy rồi… Kho số liệu của cả nước C đều không có sự tồn tại của người này.
”
Diệp Thái Linh nhận lấy ảnh nhìn thoáng qua, nét mặt chợt trở nên cứng đờ.
Cô ta thấy người trong ảnh rất quen mắt, nhíu mày, rõ ràng cô ta nhớ người này đã để lại cho mình ấn tượng rất sâu sắc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi tên người này.
Đợi sau khi nhân viên cảnh sát kia rời đi, Diệp Thái Linh ngồi nhìn ảnh rất lâu, cô ta thấy người này trông rất quen mắt, nhưng khí chất lại khiến cô ta không rét mà run!
Đôi mắt của anh như ẩn chứa sự sâu thẳm vào máu tanh vô tận, trông cực kỳ tối tăm.
Diệp Thái Linh thử dùng tay che đi đôi mắt… Khi đôi mắt của anh bị che lại, Diệp Thái Linh đột nhiên run rẩy, trợn to mắt.
“Là anh!”
Diệp Thái Linh vô thức lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc!
Tấm hình này chính là của Trần Xuân Độ, có điều Trần Xuân Độ lúc này và Trần Xuân Độ bình thường như hai người khác nhau.
Trần Xuân Độ trước đó Diệp Thái Linh nhìn thấy là một kẻ vô liêm sỉ, miệng lưỡi trơn tru, thật sự giống như một tên lưu manh… Mà người trong tấm ảnh cực kỳ giống Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không giống cùng một linh hồn!
“Đây mới thật sự là anh đúng không…” Diệp Thái Linh lẩm bẩm, cô ta mơ hồ biết được điều gì đó, chính là Trần Xuân Độ lúc trước cô ta nhìn thấy đều là giả tạo… Mà giết người vô số mới là dáng vẻ thật sự của người đàn ông này!
“Tiểu Trương!” Diệp Thái Linh la lên.
“Đội trưởng Diệp, sao