Lê Kim Huyên ngạc nhiên đứng trước cửa, nhìn chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đi bên ngoài biệt thự, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Lê Kim Huyên nhìn những chiếc xe cảnh sát kia, nội tâm không ngừng run rẩy.
Cô biết vì sao những cảnh sát kia lại đến đây, cũng biết vì sao Trần Xuân Độ bị bắt đi.
Lần này đã bị Tô Loan Loan đoán trúng rồi, Diệp Thái Linh đã đến xác nhận suy đoán của Tô Loan Loan… Trần Xuân Độ thật sự có liên quan đến vụ án giết người, hơn nữa còn không chỉ liên quan một chút.
Lê Kim Huyên hồn bay phách lạc quay lại chỗ bàn cơm, Tô Hiểu Vân hỏi: “Anh ta bị đưa đi rồi à?”
Lê Kim Huyên gật đầu, nhìn về phía Tô Loan Loan, hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Cô đang hỏi ý kiến của Tô Loan Loan, muốn nghe cách nhìn của Tô Loan Loan về chuyện này.
Trước đó Tô Loan Loan cũng suy đoán Trần Xuân Độ có liên quan đến vụ án giết người, Lê Kim Huyên chỉ có thể đánh cược lên Tô Loan Loan thôi.
Tô Loan Loan im lặng suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lê… Lần này có lẽ anh ta gặp phiền phức rồi.
”
Tô Loan Loan nói rất nhỏ, giọng nói như muốn tan đi trong không khí, nhưng lời nói của cô ta lại khiến vẻ mặt Lê Kim Huyên trở nên cứng đờ, trong mắt lộ vẻ khó tin.
“Chắc chắn chứ?” Lê Kim Huyên chưa hết hy vọng hỏi.
Tô Loan Loan lắc đầu: “Ngay cả tôi cũng có thể lấy được chứng cứ liên quan đến anh ta, những cảnh sát vô cùng cẩn thận kia sao có thể không có chút dấu vết nào được.
”
Bầu không khí hoàn toàn trở nên yên tĩnh, người Lê Kim Huyên hơi run rẩy, cúi gằm mặt xuống dưới.
Xung quanh trở nên yên tĩnh một lúc lâu, Tô Hiểu Vân lên tiếng trước, cười nói với Lê Kim Huyên: “Được rồi Huyên à, anh ta sẽ không sao đâu, cậu thấy xem có lần nào anh ta không thoát chứ?”
Tô Loan Loan gật đầu, không nhịn được nhớ đến cuộc trò chuyện với Trần Xuân Độ trong phòng làm việc, an ủi: “Tổng giám đốc Lê, Trần Xuân Độ phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ xóa bỏ được hiềm nghi của mình.
”
“Không.
” Lê Kim Huyên đột nhiên nâng mắt lên, trong mắt lộ vẻ kiên định: “Tôi không thể ngồi chờ chết như thế được, chúng ta phải giúp anh ấy.
”
“Giúp á?” Vẻ mặt Tô Hiểu Vân cứng đờ: “Giúp thế nào?”
“Sử dụng tất cả quan hệ, tạo áp lực với đồn cảnh sát.
” Trong mắt Lê Kim Huyên có ánh sát lóe lên, khẽ nói.
Tô Hiểu Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Lê Kim Huyên: “Huyên, cậu điên rồi à… Cậu bảo chúng ta đi tạo áp lực với đồn cảnh sát? Không sợ bị bắt hả.
”
Ánh mắt Lê Kim Huyên vô cùng kiên định: “Bọn họ vô duyên vô cớ ngay cả lệnh bắt người cũng không có đã đến bắt người của tớ, vì sao tớ không thể tạo áp lực với bọn họ?”
Lê Kim Huyên nhìn Tô Hiểu Vân, khẽ nói: “Chỉ có một cách này không, có cứu anh ấy hay không đều do cậu quyết định… Cứu rồi, ít nhất vẫn có hy vọng.
”
Đúng lúc này, Tô Loan Loan cũng nói: “Thử một lần cũng được.
”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tô Hiểu Vân sửng sốt, cô ta ngạc nhiên nhìn Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, cô ta không thể hiểu, vì sao ngay cả Tô Loan Loan lúc trước luôn nhằm vào Trần Xuân Độ cũng thay đổi lập trường!
“Được rồi, bà đây sẽ liều, không lăn lộn ở nước C nữa cũng phải cứu tên này ra ngoài!” Tô Hiểu Vân cắn răng một cái, lấy điện thoại ra.
…
Cùng lúc đó, biệt thự Lê Thị.
Lê Duy Dương đang ngồi trên sofa xem tivi cùng Lý Hương Tràm, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Lê Duy Dương đột nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm màn hình tivi, nghe tường thuật về vụ án giết người tàn bạo trên tivi.
Rất nhiều hình ảnh trong tivi đã bị che lại, nhưng Lý Hương Tràm con nhà gia giáo vẫn khó mà chịu được, che kín miệng mũi.
Lúc này, điện thoại bàn ở bên cạnh reo lên!
Lê Duy Dương quay đầu, sau khi nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Lê Kim Huyên: “Ba, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao thế?” Lê Duy Dương hoảng hốt, nhìn thoáng qua màn hình tivi, có dự cảm chẳng lành.
“Trần Xuân Độ bị đồn cảnh sát Thành phố T bắt đi rồi.
” Lời của Lê Kim Huyên khiến vẻ mặt Lê Duy Dương trở nên cứng đờ.
“Cậu ta bị bắt? Sao có thể?!” Lê Duy Dương tỏ vẻ khó tin.
“Khi nãy Diệp Thái Linh của đồn cảnh sát Thành phố T đã tự đến nhà con bắt người, Trần Xuân Độ đã đi với cô ta rồi.
” Lê Kim Huyên nói: “Ba, chúng ta phải lập tức tạo áp lực cho đồn cảnh sát Thành phố T, sử dụng tất cả quan hệ ép bọn họ thả người.
”
“Ba hiểu Tiểu Trần, sao thằng bé có thể là hung thử được, ba tin bất cứ ai cũng có thể là hung thủ, trừ thắng bé ra.
” Lê Duy Dương cất lời, Trần Xuân Độ là người được Lê Hồng giới thiệu, với mắt nhìn của Lê Hồng, đạo đức của Trần Xuân Độ chắc chắn không thể nghi ngờ, bây giờ lại nói với ông ta Trần Xuân Độ là hung thủ giết người, đương nhiên Lê Duy Dương sẽ không tin.
Sau khi cúp máy, Lý Hương Tràm đến gần, quan tâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Lê Duy Dương nghiêm túc: “Xảy ra chuyện rồi, Tiểu Trần bị đồn cảnh sát Thành phố T bắt đi.
”
“Hả? Tại sao thế!” Nét mặt Lý Hương Tràm thay đổi: “Chẳng lẽ… là vì vụ án trong tin tức kia?!”
Lê Duy Dương nghiêm túc gật đầu, chậm rãi nói: “Tiểu Trần không phải người như vậy, chúng ta nhất định phải cứu Tiểu Trần ra!”
Vẻ mặt Lê Duy Dương kiên định, ông ta lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người.
Bên này cũng thế, đến gần đêm khuya, mà mấy người Lê Kim Huyên, Tô Hiểu Vân gần như cả đêm không ngủ, gọi điện thoại cho từng người, muốn sử dụng tất cả các mối quan hệ để tạp áp lực cho đồn cảnh sát Thành phố T!
Ai có thể ngờ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, nhưng rất nhiều nhân vật lớn ở khắp nơi trong thành phố Thành phố T đều lần lượt bị điện thoại quấy rầy.
Thành phố Thành phố T, những cuộc điện thoại gọi cho người của nhiều lĩnh vực, rất nhiều rất nhiều nhân vật lớn có tiếng tăm ở các khu vực khác nhau đều nhận được cuộc gọi, một cơn bão táp vô hình như không ngừng tích tụ ở thành phố này!
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để đồn cảnh sát Thành phố T thả người!”
“Yên tâm đi, tôi có quen biết chút chút với cực trưởng, lát nữa tôi sẽ thử nói chuyện với ông ấy, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Những nhân vật lớn trong điện thoại lịch