Trần Xuân Độ được hai cảnh sát dẫn đi sau Diệp Thái Linh, bước vào đồn cảnh sát.
Xuyên qua từng hành lang thật dài, cuối cùng Diệp Thái Linh dừng lại trước một phòng tạm giam, xoay người nhìn về phía Trần Xuân Độ bằng ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh: “Đưa anh ta vào trong.
”
Hai cảnh sát chần chừ tiến lên, còn Trần Xuân Độ lại bình tĩnh duỗi tay nói: “Tôi sẽ tự đi vào, không cần phiền đến các người.
”
Nói xong, Trần Xuân Độ mang còng tay đi vào phòng tạm giam, bình tĩnh ngồi xuống.
Diệp Thái Linh hừ lạnh: “Vậy thì tự còng chân mình lại luôn đi.
”
Trần Xuân Độ sửng sốt, nói: “Đội trưởng Diệp, có cần tuyệt tình như thế không?”
“Không phải chỉ đến cho có thôi à, làm như thật vậy…” Trần Xuân Độ lẩm bẩm.
Tiếng lẩm bẩm của Trần Xuân Độ truyền vào tai Diệp Thái Linh, Diệp Thái Linh hừ lạnh, nhướng mi, trên mặt xuất hiện vẻ châm chọc: “Anh thật sự cho rằng lần này mình có thể sống sót rời khỏi đây hả?”
“Tôi nắm giữ tất cả hành vi phạm tội của anh rồi, chứng cứ xác thực, dù là ai đến xóa bỏ hiềm nghi của anh cũng vô dụng thôi, chứng cứ nằm hết trong tay tôi đây!”
Diệp Thái Linh hùng hồn nói, giọng điệu vô cùng kiên định!
“Tôi có hành vi phạm tội gì, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu.
” Trần Xuân Độ cười, hờ hững nói.
Diệp Thái Linh nói: “Anh có giải thích phủ nhận thế nào cũng vô dụng, sự thật ở ngay trước mắt, chúng ta cứ đợi mà xem.
”
Lúc này Diệp Thái Linh rất tự tin rằng mình sẽ bắt được Trần Xuân Độ, cô ta tin dù ai đến, cũng sẽ phải từ bỏ việc xóa bỏ hiềm nghi của Trần Xuân Độ vì chứng cứ trong tay cô ta.
Trần Xuân Độ muốn được thả ra khỏi đồn cảnh sát Thành phố T á? Đây đã là chuyện không có khả năng nữa rồi.
…
Lúc này, trong căn nhà hai tầng lầu cách đồn cảnh sát Thành phố T không xa, trên chiếc nệm cao su mềm mại, cục trưởng cục cảnh sát Thành phố T đang ngủ, ngáy rất to, rõ ràng là ông ta đang ngủ rất ngon.
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên reo lên dồn dập, tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức cục trưởng!
Cục trưởng rất tức giận cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thấy số bên trên, vẻ mặt chợt sững sờ!
Người gọi cuộc điện thoại này có thân phận không tầm thường, sau khi nghe máy, giọng điệu mệt mỏi của ông ta bị quét sạch, cẩn thận dè dặt, cười nịnh hót nói: “Thư ký Trương…”
“Ông gây ra chuyện lớn rồi!” Thư ký Trương ở đầu bên kia điện thoại nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời của thư ký Trương, cục trưởng run lên.
Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, bình thường không có chuyện gấp sao có thể gọi tới vào lúc này được.
Lúc này thư ký Trương gọi tới, rõ ràng là sẽ không nói với ông ta tin tức tốt lành gì.
“Sao thế thư ký Trương?” Cục trưởng cố gượng cười: “Là túi Đại Hồng Bào tặng ông lần trước không tốt sao? Có cần hôm nào tôi tặng ông cái khác không?”
“Còn nghĩ đến việc uống trà hả?” Thư ký Trương nghiến răng, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ông có biết ông gây ra họa lớn rồi hay không? Ngay cả cục thuế chúng tôi cũng bị ảnh hưởng vì ông này!”
“Sao thế?” Vẻ mặt cục trưởng cứng đờ lại, thư ký Trương giữ chức cao trong cục thuế, lời ông ta nói khiến cục trưởng lập tức cảm thấy bất an.
Có thư ký Trương, ông ta vốn tưởng rằng mọi thứ đều sẽ vô tư, nhưng bây giờ thư ký Trương lại gọi điện thoại tới…
“Khi nãy cục trưởng gọi điện thoại, bảo tôi thông báo ông mau thả người, nếu không sáng mai, ông ấy sẽ điều tra ra được rất nhiều thứ không nên tra ra từ rất nhiều nơi đấy!” Thư ký Trương nặng nề nói, vẻ mặt nghiêm túc.
“Thả người?” Cục trưởng khó hiểu: “Gần đây an ninh trật tự của Thành phố T xem như không tệ, tôi đâu có bắt ai?”
Cục trưởng hiểu rõ những nhân vật lớn kia, ông ta tuyệt đối sẽ không dây vào, chẳng những thế, ông ta còn bảo cấp dưới cũng đừng dây vào, tránh tai bay vạ gió.
“Còn không bắt? Chồng của Tổng giám đốc Lê bị các ông bắt ông còn không biết hả?” Ở đầu bên kia điện thoại, thư ký Trương cười lạnh lùng: “Nhà họ Lê đã sắp điên rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi!”
Thư ký Trương vừa mới nói xong, còn không đợi cục trưởng Trương nói gì đã nhanh chóng dập máy.
Sau khi để điện thoại xuống, vẻ mặt cục trưởng không ngừng thay đổi, sắc mặt ông ta rất khó coi… Nếu sáng mai những chuyện dơ bẩn kia của mình không được thư ký Trương bảo vệ nữa… Đừng nói là cái chức này không giữ được… Có lẽ đầu cũng bay luôn!
Cục trưởng cũng không ngờ rằng tự nhiên Trần Xuân Độ bị bắt về nhưng mình lại không hề biết chuyện… Nếu không phải thư ký Trương nhắc nhở ông ta, nói không chừng sáng mai ông ta đã bị bắt rồi!
Mình chỉ ngủ có mấy tiếng, rốt cuộc đồn cảnh sát Thành phố T đã xảy ra chuyện gì!
Nét mặt cục trưởng nặng nề, ông ta mơ hồ nhận ra hình như đồn cảnh sát xảy ra chuyện lớn rồi!
Mình đã cảnh cáo đám cấp dưới này rồi, lai lịch của Trần Xuân Độ không nhỏ, bảo bọn họ đừng đi trêu vào tên kia… Kết quả Trần Xuân Độ vẫn bị bắt!
Cục trưởng bực bội, cảm thấy cực kỳ giận dữ.
Ông ta đứng dậy, vội vã mặc đồ muốn chạy đến đồn cảnh sát, ông ta phải làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
…
Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ đắc ý.
Dù trước đó Trần Xuân Độ có kiêu ngạo đến thế nào đi nữa cũng là vì chứng cứ không đầy đủ, cộng thêm việc Trần Xuân Độ có chút lai lịch, nhiều lần chạy thoát khỏi tay cô ta.
Nhưng lần này thì khác, cô ta có chứng cứ xác thực, Trần Xuân Độ sẽ không thể thoát khỏi tay cô ta được nữa.
“Coi chừng anh ta.
” Diệp Thái Linh xoay người, lắc cái mông được quần da bó sát, giẫm giày da đi về phía cuối hành lang xa xa.
Trần Xuân Độ suy ngẫm nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thái Linh, ánh mắt hừng hực, không chút kiêng dè quan sát thân thể mềm mại của cô ta, ánh mắt lộ liễu không hề có ý giấu diếm.
Lúc này, bên ngoài đồn cảnh sát Thành phố T đèn đuốc sáng trưng, một chiếc xe con màu đen chạy tới từ đằng xa, đỗ trước cửa.
Một bóng người vội vã đi xuống từ trên xe, đi nhanh vào trong đồn cảnh sát.
“Cục trưởng?” Rất nhiều cảnh sát tỏ vẻ ngạc nhiên, bây giờ đã là nửa đêm, đây là lần đầu tiên mấy người trực đêm bọn họ nhìn thấy cục trưởng mang vẻ mặt buồn ngủ vội vã đến đây.
Cục trưởng cau mày, vừa nghĩ tới những lời thư ký Trương nói với mình, sắc mặt ông ta càng khó coi