Trần Xuân Độ cứ đứng trước mặt Ngọc Hiên Viên như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Viên, từ trên người anh đang toát ra sát khí, sự lạnh lùng khó tả, không ngừng chạy dài, bao trùm cả căn phòng.
Ngọc Hiên Vinh quỳ trên mặt đất, anh ta đang run lẩy bẩy, anh ta không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được mạnh mẽ Trần Xuân Độ đang nhìn anh ta, giống như nhìn chằm chằm vào vực thẳm.
Trong lòng Ngọc Hiên Vinh không ngừng run lên, Trần Xuân Độ, khiến chỗ sâu nhất trong linh hồn của anh ta đều bao phủ một sự sợ hãi mãnh liệt!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Viên đang không ngừng đập đầu nhận sai, qua rất lâu, Trần Xuân Độ mới chậm rãi lên tiếng: “Nói đi, là ai giúp đỡ anh ở Yên Kinh động thủ một cách trắng trợn như vậy.”
Trong lòng Ngọc Hiên Vinh run lên, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Anh ta không ngờ đến Trần Xuân Độ lại đột nhiên hỏi như vậy, ánh mắt của Trần Xuân Độ sâu, sắc bén, giống như biến thành một thanh kiếm sắc bén, dường như có thể xuyên thấu nội tâm của Ngọc Hiên Vinh, nhận ra được suy nghĩ trong lòng của Ngọc Hiên Vinh!
Ngọc Hiên Vinh nhìn Trần Xuân Độ, chuyện hợp tác giữ anh ta và Lê Thần Vũ không có bất kỳ ai biết, tại sao Trần Xuân Độ lại biết chuyện này?
Trong lòng Ngọc Hiên Vinh vô cùng chấn động, mà Trần Xuân Độ dướng như nhìn thấu được nội tâm của anh ta, thờ ơ lên tiếng: “Đừng xem người khác là thẳng ngốc, ở đất Yên Kinh, nhà họ Ngọc sao có thể tùy ý làm bậy, không có bọn cường hào ác bá ở đây giúp đỡ, những trưởng lão kia của anh dám láo xược như vậy?”
“Người giúp đỡ anh làm những chuyện này rốt cuộc là ai?” Trần Xuân Độ bước một chân ra, sự đe dọa, áp bức đột nhiên đến gần, giọng nói của Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên lạnh lùng, lộ ra kiềm chế, uy nghiêm đáng sợ!
“Tôi không thể nói….tôi nói rồi sẽ có họa sát thân!” Ngọc Hiên Vinh không ngừng lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy sự đấu tranh và sợ hãi!
“Nếu như bây giờ anh không nói, tôi sẽ lập tức chém anh.” Trần Xuân Độ rút một con dao Long Nha ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Vinh, sát khí trong mắt không ngừng lóe lên!
“Không…tôi nói, tôi nói, đừng giết tôi, tôi nói hết!” Ngọc Hiên Vinh nhìn thấy Trần Xuân Độ rút Long Nha ra, lập tức liệt dương, nhìn Trần Xuân Độ, vội vàng cầu xin.
Mà Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Vinh, thấy trong mắt anh ta lóe lên tia trốn tránh, xảo quyệt, lạnh lùng hừ một tiếng, giơ Long Nha lên!
“Là nhà họ Lê, là Lê Thần Vũ, là anh ta giúp tôi áp chế, phong tỏa tất cả tin tức!” Vẻ mặt của Ngọc Hiên Vinh lập tức tái mét, anh ta nhắm chặt hai mắt lại, đột nhiên lớn tiếng nói.
“Soạt!”
Đôi mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng tụ lại, Long Nha trong tay đang rơi xuống đột nhiên đổi hướng, cắt một nắm tóc lớn Ngọc Hiên Vinh.
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh ở Yên Kinh nữa, giống như những hành động lén lút vô dụng này của anh, tốt nhất đừng dùng với tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết….vô cùng đau khổ!”
Trần Xuân Độ thu lại Long Nha, chậm rãi ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai của Ngọc Hiên Vinh, nhỏ giọng nói, giọng điệu lộ ra sự uy nghiêm, sâu xa, khiến trong lòng Ngọc Hiên Vinh run rẩy kịch liệt, không dám mở mắt ra!
Mà Trần Xuân Độ, sau khi đứng dậy, đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng ác liệt….lại nhà họ Lê, Lê Thần Vũ tà tâm vẫn chưa chết!
Sau khi Trần Xuân Độ thu lại Long Nha, vẻ mặt bình tĩnh, sâu xa, hai tay chắp sau lưng, điềm tĩnh, tự nhiên, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Mà sau khi Trần Xuân Độ rời khỏi phòng, qua rất lâu, mấy tên thuộc hạ mới xông vào phòng, nhìn thấy Ngọc Hiên Vinh đang dựa vào tường, nhếch nhác vô cùng, dáng vẻ thở hổn hển, nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
“Cậu chủ Ngọc, mau đứng dậy đi.” Mấy tên thuộc hạ vội vàng đỡ Ngọc Hiên Vinh dậy.
“Đi mau, mau rời khỏi đây!” Câu đầu tiên Ngọc Hiên Vinh nói, vô cùng gấp gáp.
Mấy tên thuộc hạ ở trong phòng sững sờ, bọn họ có chút bất ngờ khi Ngọc Hiên Vinh vội vàng rời khỏi khách sạn này.
Một tên thuộc hạ trong số đó cẩn thận mang theo sự thăm dò hỏi: “Cậu chủ Ngọc, bây giờ khách sạn ở Yên Kinh đều đã hết phòng, bây giờ rời khỏi đây, rất khó tìm được một căn phòng tốt….”
Tên thuộc hạ kia vẫn chưa nói xong, Ngọc Hiên Vinh đột nhiên giơ tay lên, một cái tát mạnh mẽ rơi lên má của tên thuộc hạ kia! Ngọc Hiên Vinh tát anh ta một cái, gầm lên: “Tôi nói rời khỏi đây! Yên Kinh! Càng nhanh càng tối, về nhà!”
Tên thuộc hạ kia che má, lúc này mới phản ứng lại, cúi đầu nói vâng.
Anh ta không hiểu, tại sao Ngọc Hiên Vinh lại đột nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy! Khuôn mặt anh ta tái mét, môi run cầm cập, rốt cuộc anh ta đang sợ cái gì?
Đường đường là nhà họ Ngọc, thế lực to lớn, có quan hệ thân thiết với rất nhiều gia tộc, ở Yên Kinh dường như không có bao nhiêu thế lực nghĩ không thông mà lựa chọn động đến Ngọc Hiên Vinh!
“Còn không nhanh lên, chúng ta đều sẽ phải chết!” Ngọc Hiên Viên thở ra một hơi dài, trái tim đập dữ dội, đương nhiên người khác chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của đường đường Yên Kinh Lê Thần Vũ, nhưng Ngọc Hiên Vinh đã từng nhìn thấy!
Thủ đoạn làm việc cả Lê Thần Vũ vô cùng độc ác và nham hiểm, anh ta khai ra Lê Thần Vũ, đương nhiên Lê Thần Vũ muốn giết người giệt khẩu!
Thế lực của nhà họ Ngọc có lớn đến đâu chẳng qua cũng là gia thế đổ thạch, so với nhà họ Lê ở Yên Kinh, cách biệt rất lớn, nếu như Lê Thần Vũ muốn giết anh ta, chỉ là chuyện khẽ mấp máy môi thôi!
Ngọc Hiên Vinh quay người lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh ta đã hạ quyết tâm, anh ta nhất định phải rời khỏi mảnh đất thị phi này! Càng nhanh càng tốt!
Để thêm một lúc nữa, nếu như Lê Thần Vũ biết được chuyện này, anh ta ở trong kinh thành, Lê Thần Vũ chắc chắn sẽ không tha cho anh ta!
Rất nhanh, một tên thuộc hạ đã đi vào trong phòng của Ngọc Hiên Vinh, thu dọn hành lý cho Ngọc Hiên Vinh, chỉ nửa tiếng, những tên thuộc hạ này đã đứng phía sau Ngọc Hiên Vinh, cung kính nói: “Cậu chủ Ngọc, đã thu dọn xong rồi, máy bay tư nhân của anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở sân bay.”
“Lập