Tên thủ hạ đó tâm thần run rẩy, anh ta bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt của Lê Thần Vũ đang nhìn chằm chằm anh ta, khiến nội tâm của anh ta rất phập phồng lo lắng.
“Cho nên thì sao?” Lê Thần Vũ cất bước đi ra, đi tới trước mặt tên thủ hạ đó, hỏi.
Tên thủ hạ nuốt nước bọt, lập tức không dám nói chuyện, cả người rét lạnh, vô cùng căng thẳng.
“Triều Bắc Khu! ” Giọng điệu của Lê Thần Vũ toát ra sự thâm trầm, bỗng nhiên, anh ta khinh thường cười lạnh một tiếng: “Xách giày cho ông nội tôi còn không sợ, một con chim thì như nào chứ?”
Tên thủ hạ vội quỳ xuống đất, dập đầu liên tục: “Thuộc hạ đáng chết, là thuộc hạ không có mắt nhìn, xin cậu Lê tha thứ.
”
Lê Thần Vũ không thèm liếc nhìn tên thủ hạ lấy một cái, xoay người đi, cúi đầu nhìn cây cầu nhỏ chảy nước và hồ cá cách đó không xa, từ từ nói: “Niệm tình anh trung thành đi theo tôi, suy nghĩ cho tôi, lần này tôi có thể không trừng phạt anh.
”
“Vâng.
” Tên thủ hạ đó thở phào nhẹ nhõm, sông ở trong nhà họ Lê, anh ta rất rõ một vài trừng phạt trong nhà họ Lê đáng sợ đau tới sống đi chết lại như nào!
Lê Thần Vũ cúi đầu, nhìn bàn tay dính đầy máu tanh đó, trong mắt lập lòe tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Nói với Nhĩ Đông Trần đó! sau Chung Cực Tam Đao, tôi sẽ khiến anh ta làm trò cười cho thiên hạ!”
“Nếu những tên tay sai đó không có khắc phục tốt hậu quả, để lại người còn sống của nhà họ Ngọc chạy thoát thì cũng đừng để bọn họ sống.
” Lê Thần Vũ dặn dò.
“Được.
” Tên thủ hạ đó đáp, không dám làm trái.
Hai người hầu nữ đi tới, cầm một chiếc khăn lông bé cao cấp, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, cẩn thận lau máu trên tay cho Lê Thần Vũ.
Tên thủ hạ đó lui xuống với trạng thái run rẩy, anh ta đối với mệnh lệnh của Lê Thần Vũ cảm thấy rất sửng sốt, anh ta rất rõ lai lịch của nhóm tay sai! Đều là nhà họ Lê thông qua thủ đoạn đặc biệt, mời từ một vài thế lực cường đại, những kẻ cực kỳ tàn ác! Bọn họ gần như đều dính án giết rất nhiều người, vốn nên bị tử hình, nhưng lại được nhà họ Lê tốn số tiền lớn bảo vệ, cho ăn ngon uống ngon, chính là vì để có một ngày có thể đối phó với chuyện nhà họ Lê cảm thấy bó tay!”
Bọn họ làm việc gần như không có giới hạn, cho nên tên thủ hạ đó lo lắng những kẻ cực kỳ tàn ác trở thành tay sai của nhà họ Lê này một khi được thả ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Yên Kinh!
Mà Lê Thần Vũ lại hoàn toàn không dùng cách của anh ta, cố chấp mà làm, khiến anh ta bây giờ cũng hết cách.
Rất nhanh, từ gara của Lê phủ, từng chiếc xe van màu đen từ trong garo gầm rú lao ra Nhanh như tia chớp!
Mỗi một chiếc xe van màu đen của bọn họ đều mang khí thế đùng đùng chạy về phía thành phố, sát khí đằng đằng.
Hướng bọn họ chạy về, chính là sân bay Yên Kinh!
!
Sẩm tối, màn đêm tối đen bỗng buông xuống, Trần Xuân Độ sau khi bị thương do đao, cơ thể có hơi suy yếu, bèn nằm bò trên giường, nằm nhắm mắt dưỡng khí.
Trần Xuân Độ cứ ngủ từ chiều tới sẩm tối, anh không hề có cảm giác gì, mãi tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, anh mới bỗng dưng mở hai mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ của khách sạn, đã là một khoảng tối mịt.
Trần Xuân Độ mở thẳng cửa phòng ra, liếc mắt thì nhìn thấy tổng giám đốc nử thần mặc chiếc váy dài màu trắng, Lê Kim Huyên đứng sờ sờ ở trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp tinh tế đó mới xứng với vóc dáng cực phẩm kia, đủ để ăn đứt hotgirl mạng.
Đôi mắt trong trẻo tự như giọt nước mùa thu đó của Lê Kim Huyên, nhàn nhạt liếc nhìn Trần Xuân Độ, toàn thân trên dưới, tản ra lực hấp dẫn vô hình tới người ta say đắm.
Ánh mắt của tổng giám đốc nữ thần quét từ cổ của Trần Xuân Độ xuống dưới, ánh mắt bình thản vào lúc này mới lập tức thay đổi, đôi mắt đẹp lộ vẻ sững sờ, mắt trợn lên!
Trần Xuân Độ sau khi nhìn thấy tổng giám đốc nữ thần như vậy, dường như rất hài lòng, khóe miệng hơi cong lên, cười xấu xa: “Tận mắt, dáng người này của anh, em cũng đâu phải lần đầu tiên thưởng thức~”
Tổng giám đốc nữ thần sau khi nghe thấy Trần Xuân Độ nói vậy, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, khóe môi đỏ mọng tinh tế hơi mím lại: “Nơi đông người, ai dạy anh vô sỉ như vậy?”
Sau đó, tổng giám đốc nữ thần bèn xoay người rời đi, trước khi đi ném lại một câu: “Tô Loan Loan muốn đợi anh cùng đi ăn cơm.
”
Trần Xuân Độ sau khi nghe thấy lời của tổng giám đốc nữ thần thì sững người, nhìn bóng lưng gợi cảm mê người của Lê Kim Huyên mới phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười rất vô lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của tổng giám đốc nữ thần, giống như đang tự nói với chính mình: “Tô Loan Loan muốn gọi anh đi ăn cơm thì cô ta tới gọi là được rồi, có liên quan gì tới em chứ?”
Trần Xuân Độ rất thích thú, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Kim Huyên, như xa như gần.
Nửa tiếng sau, Trần Xuân Độ mặc đơn giản một chiếc sơ mi trắng xuất hiện ở trong nhà hàng, trong miệng anh lúc ày ngậm điếu thuốc, đang nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt rất vô lại.
Đánh giá nhà hàng hồi lâu, Trần Xuân Độ lúc này mới tìm được Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ngồi ở nơi yên tĩnh trong góc nhà hàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, sải bước đi về phía Lê Kim Huyên.
Sau khi đi tới cạnh bàn, Trần Xuân Độ tự nhiên ngồi xuống, mà Lê Kim Huyên lập tức nhíu mày liễu, bịt mũi, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ.
Mà Trần Xuân Độ căn bản không có cảm thấy Lê Kim Huyên cứ luôn nhìn mình, trực tiếp cầm một chiếc đùi gà trên đĩa sứ màu trắng lên, rồi rót một ly rượu vang đầy cho mình, không hề kiêng kỵ mà mở to miệng gặm đùi gà, uống rượu vang.
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ hồi lâu, cuối cùng cô không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Có thể dập tắt thuốc được không?”
Tay cầm đùi gà của Trần Xuân Độ hơi khựng lại trên không, anh ngẩng đầu, nhìn sang gương mặt cau có của Lê Kim Huyên, không kịp phản ứng.
Lê Kim Huyên thấy vẻ mờ mịt của Trần Xuân Độ, lập tức càng tức: “Anh bây giờ không nghe lời của tôi, tạo