Trương Bảo Thành không khác gì như không khí vô hình, hoàn toàn bị người khác xem như không tồn tại!
Trương Bảo Thành nghiến răng, ông trừng mắt nhìn vị hội trưởng đó, trong lòng thầm lẩm bẩm rằng mấy ngày sau cắt chức hội trưởng của ông ta, rồi thay bằng một người khác đáng tin hơn lên đảm nhiệm.
Trần Xuân Độ nhìn thoáng vị hội trưởng đó, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Bảo Thành, anh cười cười và nói với vị hội trưởng đó: “Ông nghe tôi làm gì, ông nên nghe lời của hội trưởng Trương chứ.
”
“Dạ đúng đúng đúng, hội trưởng Trương có dặn dò gì không ạ?” Vị hội trưởng đó đi tới trước mặt Trương Bảo Thành và cười ngượng ngùng.
Sắc mặt Trương Bảo Thành dịu đi chút, ông vừa định lên tiếng, bất ngờ, một bóng dáng xuất hiện và lên tiếng trước: “Không cần đến phòng làm việc của ông, chúng tôi trở lại khán đài là được, lát nữa đến phần phát biểu cảm nghĩ, ông cứ để Trương Bảo Thành xử lý là được, tôi không muốn đi trao giải nữa.
”
Thần sắc Trương Bảo Thành bất chợt thay đổi, trong tích tắc ông đơ người với vẻ mặt khó coi!
Ông liền quay qua nhìn Trần Xuân Độ, rõ ràng Trần Xuân Độ làm như vậy là cố ý! Người này rõ ràng là đang trêu chọc mình! Bản thân ông đường đường là hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà quyền lợi lại không lớn bằng anh ta!
“Vậy ai đi trao giải…” Vị hội trưởng lộ vẻ khó xử, trông ông có phần do dự.
“Tùy tiện chọn đại vị giám khảo nào đó thay là được, nếu Chu Cảnh tỉnh thì kêu ông ta đi, hội đổ thạch tiêu tốn tiền cũng không thể để phí phạm được.
” Trần Xuân Độ bình thản buông lời, rồi rời đi để lại hội trưởng với vẻ mặt đầy ngại ngùng.
Vị hội trưởng kia có phần lo sợ, ý trong lời nói của Trần Xuân Độ đã quá rõ ràng, rõ ràng là anh đang trả thù!
Để cho Chu Cảnh trao giải cho Trương Bảo Thành? Điều này khác chi là muốn Chu Cảnh ngất xỉu lần nữa!
Trương Bảo Thành khẽ rùng mình trong lòng, ánh mắt ông nhìn Trần Xuân Độ có chút thay đổi, nghe được lời nói của Trần Xuân Độ, trán ông cũng toát mồ hôi hột, Trần Xuân Độ quả thực có thể nói là lòng dạ nham hiểm thủ đoạn độc ác, đây cơ bản không phải chuyện mà con người có thể làm được!
Quá độc ác, ánh mắt Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần cảnh giác, ông không ngờ rằng lòng dạ Trần Xuân