Nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp vẻ băng lãnh, cô lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, quát: “Im miệng!”
Đối với Trần Xuân Độ, cô gần như đã không thể nhịn được nữa! Người này này lá gan càng ngày càng lớn, lại dám cãi lại cô.
Tiếng quát này của nữ thần tổng giám đốc mới khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khóe miệng anh hơi cong lên.
Khuôn mặt già của Trương Bảo Thành đỏ bừng, bởi vì sự chú ý của những vị khách ở xung quanh đã bị hấp dẫn tới đây.
Người trong giới này ai mà không biết Trương Bảo Thành, những lời vừa rồi của Trần Xuân Độ, họ nghe không sót chữ nào, ánh mắt của những vị khách này nhìn Trương Bảo Thành nhất thời trở nên rất kỳ lạ.
Đương nhiên Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, đưa Trương Bảo Thành nhanh chóng rời khỏi hội trường, để tránh lát nữa khách khứa tới xem vây kín họ lại, đến lúc đó sẽ khó mà rời đi được.
Sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi hội trường, một nhân viên bước nhanh tới.
Anh ta đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Lê, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cần hội trưởng Trương lên phát biểu cảm tưởng.”
Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn Trương Bảo Thành, gật đầu, sau đó không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía xa, dẫm giày cao gót rời đi.
Tiếng gót giày cao gót lanh lảnh gõ trên sàn gạch hoa nghe rất chói tai.
Trần Xuân Độ vẫn luôn đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn đường cong hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng dần cong lên một nụ cười sâu xa.
Nữ thần tổng giám đốc bình tĩnh đi phía trước, dù lúc này trong lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận, cũng khó mà che giấu được khí chất lạnh lùng như nữ vương và đường cong uyển chuyển quyến rũ kia.
Dù ở bất cứ đâu, vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng đều hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông.
Cho dù là đàn bà, e là cũng khó mà không thầm ghen tị.
Trần Xuân Độ đi theo phía sau, hồi lâu sau, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo tôi nữa! Anh có thôi đi không hả?”
Trần Xuân Độ dửng dưng đáp lại: “Kim Huyên, anh chỉ vì lo cho sự an toàn của em thôi.
Trước đó em cũng thấy đấy, một sát thủ rất đáng sợ đang ẩn náu ở đây.”
Khi nói, vẻ mặt của Trần Xuân Độ cũng nặng nề hơn, khiến cho Lê Kim Huyên