“Phụt!” Gã cận vệ lại hộc ra một búng máu, vì con dao có một không hai trong tay gã đã bị biến dạng!
Mặt gã cận vệ xám xịt như tro tàn, liên tục ho ra máu, toàn bộ sát khí đều đã biến mất, giờ đây gã chỉ biết bàng hoàng nhìn chằm chằm vào con dao dài của mình.
“Trần Xuân Độ, mọi hành động của mày đều uổng công thôi.” Lê Thần Vũ ngồi trên trực thăng nhìn Trần Xuân Độ dưới đất, anh ta đã thấy nhẹ nhõm hơn, nghĩ tới bộ dạng thảm hại của mình trước đó, anh ta càng hận Trần Xuân Độ hơn, thế là bèn lấy loa, ngồi trên trực thăng mỉa mai Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói của Lê Thần Vũ qua loa vang vọng khắp bầu trời, khiến cả không khí như run rẩy.
Đồng tử Trần Xuân Độ co rụt, toát ra sát khí rét lạnh, Lê Thần Vũ thật không biết điều!
“Lê Thần Vũ, bảo vệ cho tốt cái mạng chó của mày.
Dù mày có lên trời hay xuống đất, tao cũng sẽ giết mày!” Khuôn mặt dưới mặt nạ của Trần Xuân Độ đầy dữ tợn và lạnh lẽo, nhưng người ngoài chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén như loài thú dữ.
“Trần Xuân Độ, mày với con khốn kia sẽ không được chết toàn thây trong cuộc đuổi giết bất tận đâu!” Lê Thần Vũ cầm loa phóng thanh, bộ mặt dữ tợn, lần đầu bị một người làm cho thảm hại thế này, sao anh ta có thể nhẫn nhịn?
Lê Thần Vũ kiêu căng ngạo mạn, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của anh ta.
Anh ta vẫn không thể che giấu được sự ngang ngược, coi trời bằng vung dưới lốt chàng trai lịch thiệp, điềm đạm nho nhã đó.
“Vèo!”
Vẻ mặt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng, con dao găm Long Nha trong tay cũng run rẩy theo như đang tức giận trước lời nói của Lê Thần Vũ, lúc nào cũng muốn thoát khỏi tay anh và đi lấy mạng của anh ta.
Vào lúc đó, Trần Xuân Độ đột nhiên thu lại sát khí, hít một hơi thật sâu.
Bầu không khí yên tĩnh lại, những tên thuộc hạ và cận vệ nhà họ Lê đang xông về phía Trần Xuân Độ cũng dừng bước theo bản năng, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Không ngờ lúc này họ lại cảm nhận được nỗi sợ hãi không tên từ Trần Xuân Độ, nó đến từ tận sâu trong linh hồn, khiến linh hồn phải run rẩy theo!
Trần Xuân Độ chậm rãi ngẩng đầu, bầu không khí như đọng lại.
Sau đó anh giơ tay lên, con dao găm Long Nha càng rung mạnh hơn như đang rất hưng phấn.
Cánh tay Trần Xuân Độ nổi gân xanh như có một con Thanh Long bám vào, gân xanh thô to trông khá đáng sợ.
Cơ tay Trần Xuân Độ căng lên thành từng cục, dưới lớp mặt nạ, anh hét lớn một tiếng, dao găm Long Nha lập tức phóng ra.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang vọng trong không khí khiến những tên thuộc hạ nhà họ Lê đứng gần nhất lập tức bịt tai vì đau, máu chầm chậm chảy ra từ trong tai.
Con dao găm Long Nha đã biến mất khỏi tay Trần Xuân Độ, trong không trung chỉ xuất hiện một tia sáng lờ mờ, không ai có thể thấy rõ quỹ đạo của nó.
Tốc độ của dao găm Long Nha quá nhanh, nó đã vượt quá tốc độ mà những người này có thể thấy bằng mắt thường.
“Sao có thể vậy được?” Vô số tên thuộc hạ nhà họ Lê trố mắt đứng nhìn, trong lòng họ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và kinh ngạc tột cùng.
“Vèo!”
Cả bầu trời chấn động ầm ầm, một tia sáng xẹt qua nhanh như chớp, xé rách cả không khí.
Còn Lê Thần Vũ thì ngồi trong trực thăng, cầm loa cười lớn không nể nang gì, nhưng lúc này tia sáng ấy đã đến gần.
“Keng!”
Dao găm Long Nha cắm vào vách tường thép bên cạnh Lê Thần Vũ rồi xuyên thẳng qua.
Lê Thần Vũ biến sắc, chiếc trực thăng đột nhiên rung lắc mạnh.
“Có chuyện gì thế?” Lê Thần Vũ hỏi với giọng điệu run rẩy.
“Cậu Lê, không ổn rồi, trực thăng báo là bị va chạm, lực va chạm quá mạnh làm trực thăng không ổn định!” Một tên thuộc hạ nhà họ Lê bước ra từ trong cabin, sốt ruột trả lời.
“Trần Xuân Độ...” Lê Thần Vũ siết chặt loa phóng thanh, vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Anh ta đã lên trực thăng và sắp chạy thoát, kết quả vẫn bị Trần Xuân Độ cản trở.
Hành động của Trần Xuân Độ như