Trần Xuân Độ khựng lại, quay đầu nhìn cảnh sát Yên Kinh đang đứng đợi với vẻ mặt rất nghiêm túc, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi không có ý trở thành kẻ thù của nước C, tôi chỉ thay trời hành đạo thôi!”
Lời này của Trần Xuân Độ khiến vẻ mặt các cảnh sát đều trở nên ngờ vực một cách khó hiểu, họ nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị: “Long Vương, anh phạm tội rất nặng, cho dù bị xử tử hình cũng phải chấp nhận.
Thay trời hành đạo à? Anh không xứng! Lưới trời tuy thưa nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ trách nhầm người tốt, cũng không bao giờ bỏ qua cho kẻ xấu!”
Trần Xuân Độ giật mình, anh nhìn từng xe cảnh sát cách mình không xa rồi bỗng nhiên bật cười.
Anh cười lớn, trong tiếng cười đầy vẻ trào phúng!
“Không bao giờ? Trương Đông Hoài vô tội nhưng lại bị phạt tù hai mươi sáu năm, lẽ nào cũng là có tội sao? Trên đời có quá nhiều công lý bị vùi lấp, vậy mà các người lại dám nói đến ‘lưới trời’!” Trần Xuân Độ lãnh đạm nhìn lướt qua các sĩ quan cảnh sát của Yên Kinh: “Lê Thần Vũ xem mạng người như cỏ rác thì các người không quan tâm.
Nhà họ Lê ngang ngược chèn ép người khác, các người cũng không quan tâm mà còn ở đây giơ lá cờ chính nghĩa lên dạy bảo tôi, thật nực cười!”
Trong tay Trần Xuân Độ cầm con dao Long Nha, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, giống như Tu La tử thần!
“Đây không phải chuyện mà các người có tư cách để xen vào, mau về đi.
” Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, nói xong anh xoay người đi về phía xe.
“Long Vương, dừng lại và bỏ vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!” Có người cầm loa hét lên với Trần Xuân Độ.
Nhưng Trần Xuân Độ chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đi về phía xe.
“Nổ súng!”
Vừa có lệnh, vô số viên đạn lập tức được bắn ra từ họng súng, đan vào nhau tạo thành lưới lửa đáng sợ, bắn thẳng về phía Trần Xuân Độ!
“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng đinh tai nhức óc khiến hư không cũng rung lên!
Mà Trần Xuân Độ đưa lưng lại với những viên đạn dày đặc này, không hề dừng bước, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn!
Anh thong thả bước về phía xe, những viên đạn bắn về phía anh dường như bị anh phớt lờ, lại như thể anh không hề để tâm!
Các nhân viên cảnh sát có mặt đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này!
Trần Xuân Độ không hề trốn tránh! Mà những viên đạn kia lại không viên nào bắn trúng anh!
Chuyện này sao có thể chứ?
Không ngờ chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra ngay trước mắt, khiến họ không dám tin!
Làm sao bọn họ biết được! Ở đây có lẽ chỉ Tô Loan Loan mới nhìn ra manh mối.
Mặc dù Trần Xuân Độ không quay đầu lại, nhưng tai anh luôn nhạy bén bắt được hướng của từng tiếng súng xung quanh, với kinh nghiệm phong phú của mình, anh đã phân tích đường đạn của những viên đạn này để chúng không bắn trúng anh, vì thế anh không cần cố ý tránh né!
Mà tất cả những điều này đương nhiên không có ai biết, bọn họ nhìn Trần Xuân Độ như nhìn thấy ma, bọn họ trơ mắt nhìn anh, cảm thấy sau lưng anh như có mắt, nhẹ nhàng tránh được tất cả những viên đạn!
“Nhắm bắn!” Một cảnh sát phản ứng lại rồi lớn tiếng hô, nhưng đã muộn, Trần Xuân Độ đã bước tới mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Ngăn anh ta lại!” Từng tên thuộc hạ của nhà họ Lê bừng bừng khí thế xông lên!
“Ầm!” Xe của Trần Xuân Độ đột nhiên rung lên, động cơ gầm rú như mãnh thú gầm thét!
“Pằng pằng pằng…” Vô số viên đạn bắn lên tấm thép của xe, mà Trần Xuân Độ đã đạp ga lao thẳng về phía người nhà họ Lê, không hề giảm tốc độ!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ thờ ơ, nếu đám thuộc hạ nhà họ Lê này không ngăn cản thì thôi, nếu bọn họ ngăn cản thì anh cũng không cần nương tay, đây là những tay sai dũng mãnh, thuộc hạ tàn nhẫn máu tanh nhất của Lê Thần Vũ!
“Rầm!”
Mấy tên thuộc hạ đang lao lên của nhà họ