"Thả tôi ra!"
Lê Kim Huyên lạnh giọng quát, hàng lông mày rậm nhíu chặt, ra sức giãy dụa.
Đam Mỹ Hay
Nhưng rõ ràng sự giãy dụa của cô là dư thừa, một gã đầu đinh trong đám cười gằn nói: "Cô bé, đừng phí công làm chuyện vô ích nữa, giãy dụa không bằng hưởng thụ, chờ lát nữa...!mấy anh đây sẽ lập tức cho em hưởng thụ rên rỉ..."
Mấy gã côn đồ nhe răng cười lớn, từng bàn tay không ngừng sờ soạng trên cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên, thậm chí dần dần hướng xuống một số vị trí đặc thù...
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, cô nhẫn nhịn chịu đừng từng bàn tay dơ bẩn và đùa bỡn...!như sắp sụp đổ.
Dù cô kết hôn với Trần Xuân Độ hơn mấy tháng, nhưng anh chưa từng chạm vào cô...!Hôm nay, mấy gã đầu đinh này...!lại muốn làm chuyện này với cô.
"Các người muốn gì tôi cũng có thể cho các người...!Chỉ cần các người thả tôi ra..." Lê Kim Huyên run giọng nói, nhắm đôi mắt đẹp, cơ thể mềm mại run rẩy.
"Bọn anh chỉ cần cô em thôi..." Mấy gã đầu đinh cười lớn, vẻ mặt dữ tợn.
"Chà, tao nhìn con bé này, sao lại giống một người như vậy?" Một gã đầu đinh chợt có vẻ hoài nghi, nghĩ một lúc, bỗng vỗ tay một cái: "Ồ, nhớ ra rồi, cô ta không phải tổng giám đốc gì đó sao? Còn là người nổi tiếng nữa."
"Người nổi tiếng càng tốt, người nổi tiếng chơi mới hăng hái, mẹ nó, hôm nay mấy anh ăn mặn..."
"Xoẹt xẹt ---- "
Từng bàn tay bỗng nhiên dùng sức, xé rách bộ y phục cao cấp của Lê Kim Huyên.
Mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra trong không khí, cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên không ngừng vặn vẹo, ra sức giãy dụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cường độ giãy dụa của Lê Kim Huyên càng ngày càng yếu, ánh mắt đẹp ánh lên vẻ ảm đạm và tuyệt vọng.
Cô bỗng cảm thấy hối hận, có lẽ mình không nên hờn dỗi đi ra ngoài...!không nên đi ngang qua vỉa hè này...
Gã đầu đinh cười tà dùng bàn tay lớn sờ soạng cái bụng bằng phẳng của Lê Kim Huyên, bàn thay nhanh chóng đổi hướng, đột ngột trèo lên núi non cao ngất của cô...
"Xoẹt xẹt!" Gã nhanh như chớp đưa tay kéo móc áo ngực Lê Kim Huyên ra, quần áo cô rơi ra, một khe rãnh sâu hoắm mê người, như ẩn như hiện...
"Mẹ nó! Cái này chắc là cup D rồi!" Ánh mắt gã càng trở nên tham lam, nhìn chòng chọc vào núi non đang run rẩy của Lê Kim Huyên.
"Đại ca, trước tiên lột hết cô ta ra đã, rồi mới thưởng thức cẩn thận một chút." Gã đầu đinh bên cạnh nói.
Vài đôi tay lớn đồng thời dùng sức, những mảnh quần áo còn sót lại trên người Lê Kim Huyên lập tức văng tung tóe...
Đúng lúc này, một tiếng còi xe cảnh sát chói tai từ con đường phía xa truyền đến, xuyên thấu hư không, vang vọng trên con đường vắng.
Chỉ thấy từng chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi lao đến.
"Cớm đến rồi!" Mấy gã đầu đinh vẻ mặt biến đổi.
Những xe cảnh sát phóng thẳng về hướng Lê Kim Huyên, rõ ràng là vì Lê Kim Huyên mà đến.
"Mẹ kiếp, coi như con bé này hôm nay gặp may mắn, chúng ta rút lui." Gã đầu đinh lưu luyến không rời nhìn Lê Kim Huyên một chút, bàn tay bóp cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên mấy lần, rồi mới quay đầu vội vàng rời đi...
Lê Kim Huyên che lấy thân thể mềm mại, run rẩy bò lên, trong đôi mắt quyến rũ xinh đẹp ngấn nước.
Một xe cảnh sát trong đó đậu lại ven đường, một xe cảnh sát khác phi nhanh đuổi theo mấy gã đầu đinh.
Cửa xe mở ra, từ trên xe cảnh sát, một bóng dáng quen thuộc bước xuống.
"Không sao chứ?" Bóng dáng đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lê Kim Huyên.
"Tại sao là anh?" Trông thấy từ trên xe cảnh sát đi xuống lại là Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp của cô chớp mạnh.
"Sau khi em rời khỏi chỗ ba em, anh vẫn đi tìm em, mới đầu không tìm thấy em, may mà ba em có người ở cục cảnh sát, cho mượn mấy người, lùng sục khắp thành phố T, cuối cùng tìm được em rồi." Trần Xuân Độ khẽ mở miệng.
Chỉ là, anh không nói Lê Kim Huyên biết là Lê Duy Dương vừa liên hệ được với người của cục cảnh sát thì anh đã định vị được vị trí của cô, nên từ đầu đã điều khiển xe cảnh sát lao đến thẳng vị trí của cô.
Nếu không, cứ mò mẫm tìm kiếm thì dù có tìm cả đêm, cũng chưa chắc có thể tìm được cô.
"Cảm ơn anh." Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, gương mặt thường ngày nói năng ngọt ngào, giờ tràn đầy đau lòng và nghiêm nghị.
Ngày thường Lê Kim Huyên chỉ oán giận Trần Xuân Độ, vì cô không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ được Trần Xuân Độ cứu.
Cô vẫn cảm thấy, lần nào cứu mình trong lúc nguy nan, cũng luôn là người thần bí kia, không hề có liên quan gì với Trần Xuân Độ.
Hôm nay, là Trần Xuân Độ cứu được cô.
"Em là bà xã của anh, giữa hai chúng ta còn cám ơn cái gì." Trần Xuân Độ khẽ cười một tiếng.
"Đi thôi, không còn sớm nữa, nên trở về rồi." Trần Xuân Độ cởi áo khoác da của mình ra khoác lên người Lê Kim Huyên, dìu cô lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát gào thét phóng về phía xa, ban đêm yên tĩnh vắng lặng.
Trong biệt thự, sau khi tắm rửa, Lê Kim Huyên mặc một váy ngủ mỏng manh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách kể với Tô Hiểu Vân về chuyện đã trải qua.
"Quá nguy hiểm, nếu không nhờ có chàng trai này thì lần này có lẽ cậu thật sự gặp nguy hiểm rồi." Tô Hiểu Vân vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
"Ừm." Lê Kim Huyên thở dài một hơi, dù cô đang ngẩng lên trời, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
"Tớ mệt rồi, tớ ngủ trước đây."
Lê Kim Huyên đứng dậy, sau khi bóng dáng cô biến mất ở tầng hai, Tô Hiểu Vân cũng ngáp một cái, nhìn về phía Trần Xuân Độ, mỉm cười quyến rũ: "Ngủ không?"
"Tôi còn phải làm xong việc nhà rồi mới ngủ." Trần Xuân Độ trong lòng run lên, từ chối.
Buổi tối trong xe, mình