Lúc này, trên tivi đúng lúc chuyển tới kênh âm nhạc, phát tin tức mới nhất.
“Nghe nói, sau khi nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới Yev cải biên “concerto số 3′ thành công thì đang chìm đắm trong việc sáng tác khúc nhạc mới lần nữa, Yev từng nói trong phỏng vấn rằng khúc nhạc mới lần này sẽ do thầy của ông ấy tự mình giám sát chỉ bảo, hơn nữa, thầy của ông ấy là nhân vật thần bí từng hướng dẫn ông ấy cải biên ‘coneerto số 3’, chúng ta cùng nhau chờ đợi tác phẩm mới nhất của Yev nhé.”
Đèn phòng khách tắt, Trương Thác mang dép lê đi lên phòng ngủ lầu hai, Giang Tĩnh đẩy cửa lớn biệt thự ra, bắt đầu công việc bảo.
vệ ban đêm của cô ấy.
‘Sáng ngày hôm sau, Trương Thác thức dậy, bắt đầu lau sàn nhà như mọi hôm.
Lâm Ngữ Lam vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.
Không đợi Lâm Ngữ Lam đi vào nhà vệ sinh, tiếng chuông điện thoại bàn trong nhà đã réo inh ỏi, Trương Thác chạy tới nghe điện thoại, đây là điện thoại liên lạc nội bộ, chỉ ba của Lâm Ngữ Lam có thể gọi.
*A lô, ba” Trương Thác nghe máy.
“Tiểu Trương, mau kêu Ngữ Lam thức dậy, đi thăm ông nội của con bé với ba” Trong điện thoại, giọng nói Lâm Kiến Vũ chan chứa lo âu.
Ở thành phố Ngân Châu, Tập đoàn Lâm Thị là một doanh nghiệp.
truyền kỳ.
Những năm tám mươi của thế kỷ trước, Lâm Chính Nam – người sáng lập Tập đoàn Lâm Thị đã dẫn dắt doanh nghiệp trong nước ở thành phố Ngân Châu phát triển ra nước ngoài, còn tự thành lập.
thương hội Ngân Châu, trong khoảng thời gian đó, dưới sự dẫn dắt của Lâm Chính Nam, thương hội Ngân Châu đầu tư các lĩnh vực như cổ phiếu, bất động sản, điện tử,… Đầu thế kỷ hai mươi mốt, thương hội Ngân Châu bị bắt giải tán, nhưng các doanh nghiệp lớn vẫn phát triển hưng thịnh, mặc dù không còn thương.
hội Ngân Châu nữa, nhưng ở trong lòng mọi người, Lâm Chính Nam chính là hội trưởng duy nhất.
Mặc dù Lâm Chính Nam có sự nghiệp phát đạt, nhưng trong cuộc sống lại không được như ý, vào lúc Lâm Chính Nam lên như diều gặp gió, vợ lại rời đi trong một tai nạn ngoài ý muốn, để lại cho.
ông cụ một đứa con trai và ba đứa con gái, từ đó nhà họ Lâm chỉ có một dòng độc đỉnh
Nhà họ Lâm có một đại viện ở thành phố Ngân Châu, địa vị của tòa đại viện này tương đương với đại viện của thủ đô, chỉ cần là người có quyền thế ở thành phố Ngân Châu đều coi việc vào được đại viện là một vinh dự.
Đại viện tọa lạc ở ngoại ô thành phố Ngân Châu, chiếm 21000 mét vuông, trong viện bóng mát vờn quanh, có núi và nước nhân tạo, chỗ cổng lớn có một con đường xi măng bằng phẳng và rộng rãi kéo dài vào trong.
Lúc này, một chiếc.Jetta bình thường lái trên con đường xi măng.
này, vô cùng chói mắt.
Giang Tính dừng xe trong bãi đỗ xe của đại viện, xe đỗ ở đây đều là siêu xe bạc triệu
Cửa ghế sau bật mở, một cái chân mang giày cao gót màu đen kết hợp với quần âu phục lửng duõi ra, Lâm Ngữ Lam mặc áo sơ mi trắng và áo khoác âu phục đen tỉnh xảo nhỏ nhắn bước xuống từ trên xe, mái tóc dài được cô búi trên đỉnh đầu, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đầy lo lắng.
Lâm Ngữ Lam vừa xuống xe đã sải bước đi tới căn nhà phía trước bãi đỗ xe.
Trên xe ở phía sau Lâm Ngữ Lam không hề có bóng dáng của Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn kiến trúc tòa nhà một tầng trước mặt, đẩy cửa lớn ra rồi đi vào.
Đồ dùng trong nhà đều làm từ gỗ đào đậm nét cổ xưa, không khí ngát hương thơm thoang thoảng, trong nhà không hề có đồ dùng hiện đại nào cả, có thể thấy chủ nhân của căn nhà vô cùng thích phong cách cổ,
Lúc này trong nhà có không ít người mặc quần áo nghiêm trang, có nam có nữ, có giả có trẻ.
Lâm Ngữ Lam nhìn bọn họ, kên tiếng chào: “Ba, bác Cả, bác Hai, cô út, mọi người đến rồi ạ.”
Trong nhà không chỉ có lứa của Lâm Kiến Vũ, kế cả lứa tuổi của Lâm Ngữ Lam cũng có không ít người.
Chỉ là nhìn chung cả lứa của Lâm Ngữ Lam cũng chỉ có một mình cô họ Lâm.
“Ông nội sao rồi?” Lâm Ngữ Lam nhìn ba mình, trên mặt hiện lên lo lắng.
Lâm Kiến Vũ thở dài, chỉ căn phòng bên hông nhà: “Ở trong đây, con vào thăm đi”
Lâm Ngữ Lam gật đầu,