Ông cụ vừa nghe thấy cái tên này lập tức kích động đến run rẩy:
“Chàng trai trẻ, cậu quen anh bạn già kia của tôi!”
“Cũng không phải là quen ạ, ông ta từng học tập dưới chỗ cháu ba ngày”
“Tôi biết cậu là ai rồi!” Ông cụ nhìn chằm chằm Trương Thác: “Tuy ông bạn già kia chưa từng nói chỉ tiết với tôi,nhưng ông ấy từng nói mình đã học hỏi ở chỗ thần y ~ Diêm vương sống trong lĩnh vực y học trên thế giới ba ngày, đồng thời coi đây là niềm vinh dựt Không ngờ hôm nay tôi lại có thể may mắn nhìn thấy Diêm vương sống trong truyền thuyết!”
“Lần đầu tiên gặp mặt không tính là may mắn” Vẻ mặt Trương Thác vẫn bình thường nhưng trong lời nói lại tràn đầy tự tin và kiêu ngạo: “Nếu ông có thể gặp cháu lần thứ hai, mới tính là may.
mắn”
“Tôi hiểu!” Ông cụ gật đâu: “Diêm vương sống cứu người không nhận tiền, không nhận quà, chỉ nhận nhân duyên, nếu có thể gặp.
mặt lần nữa, cậu sẽ ra tay cứu tôi có đúng không?”
“Có thể đấy, ha ha ha” Trương Thác vỗ bả vai ông cụ lần nữa, để lại cho ông một bóng lưng: “Lần này ông với cháu gặp mặt cũng xem như là có duyên, nhưng lần sau có thể gặp mặt hay không thì nói sau vậy.”
Giọng nói của Trương Thác bên tai ông cụ càng ngày càng nhỏ, ông cụ nhìn chăm chẵm bóng lưng của anh, mãi đến khi Trương Thác biết mất, ông lại thở dài một tiếng, ông không nghĩ ngờ lời nói của Trương Thác, người bạn già của ông từng nói trên thế giới này chỉ có ít ỏi mấy người có thể nhìn ra bệnh tật trong người ông bằng mắt.
“Không ngờ, không ngờ Diêm vương sống lại trẻ tuổi như thế!” Ông cụ thổn thức, nghĩ đến người trẻ tuổi khi nãy, lại nghĩ đến mấy đứa cháu nhà mình, chỉ có một đứa con gái như Ngữ Lam là được việc, những đứa khác chỉ biết ăn chơi đua đòi, nghĩ đến tài sản của mình.
“Ông nội! Ông đúng là ở đây!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng ông cụ.
“Ba, sao ba lại chạy ra đây!” Lâm Kiến Vũ trách móc đi đến sau lưng ông.
“Ra ngoài ngắm phong cảnh” Ông cụ quay đầu nhìn con trai và cháu gái đang chạy tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ngữ Lam à, khi nào mới dẫn chồng tên Trương Thác của cháu đến cho ông xem thứ đây?”
“Có cơ hội đi ạ” Lâm Ngữ Lam vén tóc rối trước trán lên, nói qua loa.
Dẫn Trương Thác đến gặp ông nội? Ít nhất phải đợi Trương Thác có chút tiền đồ, cho dù có chút bản lĩnh hay khát vọng đều được, còn anh bây giờ chỉ là một bãi bùn nhão không trát được tường mà thôi.
Lâm Ngữ Lam dẫn Lâm Chính Nam trở về đại viện nhà họ Lâm, nhìn thấy Lâm Chính Nam, trên mặt các cô các bác và anh họ chị họ của Lâm Ngữ Lam đều tràn đầy vẻ nghiêm túc và cẩn trọng, địa vị của ông cụ ở trong nhà tuyệt đối không thể thay đối, đừng thấy bây giờ bọn họ ra đường bằng xe sang, nếu Lâm Chính Nam có chút không vui, có thể lập tức khiến bọn họ từ tầng lớp giàu có trở thành người bình thường ngay.
Truyện Việt Nam
“Ông ngoại, ông đi đâu thế, làm bọn cháu lo lắng muốn chết” Anh họ của Lâm Ngữ Lam vừa nhìn thấy Lâm Chính Nam lập tức nhào tới, đây là con trai của bác Cả, cũng là cháu đích tôn bên ngoại thế hệ này của nhà họ Lâm, tên Vương Vỹ.
Thấy Vương Vỹ nôn nóng sán tới ra vẻ thân thiết, một anh họ khác của Lâm Ngữ Lam cũng không chịu yếu thế nhào tới: “Ông nội, lần sau nếu ông muốn đi đâu cứ gọi điện thoại cho cháu nội, cháu đi cùng ông cũng thuận tiện hơn”
“Cháu nội?” Bác Cả của Lâm Ngữ Lam nghe thế thì nghỉ ngờ, nhìn cháu họ của mình vẻ khó hiểu.
“Ba, Xuyên Nhi vừa mới đổi họ, sau này sẽ không mang họ Tống nữa mà cùng họ Lâm với ba luôn, từ giờ thẳng bé chính là cháu nội ruột của ba rồi!” Bác Hai của Lâm Ngữ Lam hưng phấn nói với Lâm Chính Nam.
“Theo họ ba?” Lâm Chính Nam hơi bất ngờ, sau đó vui vẻ sờ đầu
Lâm Xuyên vừa mới đổi họ: “Tốt! Tốt lắm!”
Trong mắt Lâm Xuyên lộ ra ý cười đã đạt được mục đích, còn Vương Vỹ thì thầm căm ghét trừng Lâm Xuyên