Lâm Ngữ Lam nhìn nụ cười trên mặt Trương Thác, trong lòng lại dâng lên một cơn buồn nôn, cô đã từng gây khó dễ Trương Thác rất nhiều lần, chùi bồn cầu, dùng giẻ lau sạch sàn nhà, thà rằng để
cho xe đua trong ga ra bám đầy bụi, cũng không cho Trương Thác chạm vào một lần, không cho Trương Thác hút thuốc, nhưng mà Trương Thác không chống cự chút nào, nói không hút thuốc là không rút một điếu nào ra, có mấy lần Lâm Ngữ Lam còn cố tình về nhà trước giờ tan tâm, vì muốn bắt được tật xấu của Trương Thác, sau đó đuổi anh cút xéo đi, nhưng kết quả lần nào cũng khiến Lâm Ngữ Lam thất vọng.
Cô nhìn vẻ nịnh bợ trên mặt Trương Thác, lòng nảy ra một ý nghĩ.
Được, không phải cái gì anh cũng có thể nhẫn nhịn được hay sao, không phải là ngậm đắng nuốt cay sao, tôi sẽ cho anh nhẫn nhịn!
Nghĩ vậy, Lâm Ngữ Lam ngả ghế sô pha xuống, dùng giọng nói không có chút tình cảm nào nói với Trương Thác: ‘Mệt rồi, bưng cho tôi chậu nước rửa chân đến đây.”
“Được thôi!” Trương Thác không do dự một giây nào, lập tức chạy vào nhà tắm.
Rất nhanh, Trương Thác bưng một chậu nước rửa chân ấm vừa phải đến trước mặt Lâm Ngữ Lam.
“Chủ tịch Lâm, nước rửa chân của em đây.” Trương Thác ngồi xổm trước đôi chân thon dài của Lâm Ngữ Lam, đặt chậu nước rửa chân xuống.
Lâm Ngữ Lam đạp giày cao gót ra, giơ đôi chân ngọc ngà kia ra trước mặt Trương Thác, dùng giọng điệu kẻ cả nói: “Anh rửa cho tôi.”
“Tôi rửa cho em sao?” Trương Thác nhìn đôi chân ngọc trước mặt, sửng sốt mất mấy giây Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Trương Thác có bộ dạng như vậy, đôi môi xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, hãm hè: “Sao hả, không bằng lòng hả? Không bằng lòng thì cút ngay cho tôi!”
“Bằng lòng chứ, đương nhiên bằng lòng!” Trương Thác gật đầu thật mạnh, nụ cười vẫn nở trên môi, trong lòng còn hơi hưng phấn, xem ra một tháng nay mình cố gắng cũng không uổng công, đây
là lần đầu tiên tiếp xúc được với tay chân của vợ đấy, lại còn là cô.
chủ động nói ra nữa chứ
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy rất rõ vẻ mặt thay đổi từ sững sờ đến lúc nở nụ cười của Trương Thác, cô coi như hoàn toàn nhìn thấy rõ con người này rồi, vì tiền, chuyện gì cũng có thể làm được!
Đàn ông, không sợ nghèo, chỉ sợ không có khí phách! Trong mắt Lâm Ngữ Lam, Trương Thác chính là loại đàn ông không có chút khí phách nào, loại đàn ông này phải hạ nhục tàn nhãn vào! Cô cố tình nâng cao bàn chân ngọc lên, giống như’ đang sai bảo một người hầu: ‘Rửa đi”
Trương Thác nhìn đôi chân ngọc ngà, tất chân màu đen bọc trên chân, nhãn mịn như tơ, mềm mại, kéo nhẹ xuống, đôi tất dùn xuống một nếp, trượt xuống theo đôi chân dài thẳng tắp, phần tất
chân không có chút trở ngại nào đã bị Trương Thác kéo xuống đến đầu gối.
Trên tất chân màu đen vương một hương thơm dịu thoảng.
thoảng, sau khi cởi hết ra, đôi chân ngọc ngà hoàn toàn lộ ra trước mặt Trương Thác, bắp thịt non mềm, giống như ngày nào cũng được ngâm trong sữa bò tinh khiết, trắng muốt lóng lánh, chẳng khác một tác phẩm nghệ thuật, giống như một viên ngọc quý trắng nõn, cho dù là người hà khác nhất, cũng không bới ra được chút tỳ vết nhỏ nhặt nào.
Lâm Ngữ Lam dựa vào ghế sô pha, cô có thể cảm nhận được rõ ràng có một đôi tay lớn thô ráp đang ma sát lòng bàn chân mình, mang đến từng cơn tê dại và khoái cảm, Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác đang mát xa chân cho mình, vẻ chán ghét trong mắt càng nồng đậm hơn, cô chưa từng nghĩ đến, một người đàn ông.
vì tiền lại có thể hèn mọn đến mức độ này, thật khiến người ta buồn nôn!
Lâm Ngữ Lam đang chuẩn bị đá văng Trương Thác ra, bảo anh cút xa một chút thì chuông điện thoại di động đã cắt ngang chuyện cô chuẩn bị làm.
Là thư ký Lý ở công ty gọi điện thoại đến, Lâm Ngữ Lam nghe máy, không biết trong điện thoại thư ký Lý nói chuyện gì mà khiến lông mày Lâm Ngữ Lam nhíu chặt lại.
“Nói với anh ta, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa! Lâm Thị của tôi cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ai cũng có thể nắn bóp được!”
Lâm Ngữ Lam nói xong, ném thẳng điện thoại sang bên cạnh, dựa vào ghế sô pha, ngón tay ngọc nhẹ nhàng xoa nắn huyệt thái dương, cảm thấy phiền lòng khó chịu, ngay cả chuyện đá bay.
Trương Thác một cái cũng quên hết.
Lúc này, một hơi ấm từ lòng bàn chân Lâm Ngữ Lam dâng lên, men theo đôi chân dài thẳng tắp hoàn mỹ lan lên trên, cảm giác ấm áp thoải mái này khiến cho tâm trạng phiền não của Lâm Ngữ
Lam cảm nhận được một chút bình yên, đôi mày liễu đang