Xem đồng hồ, bây giờ là bảy giờ tối, Trương Thác rón rén đi ra khỏi biệt thự, cẩn thận đóng cổng lớn lại, đi một đôi dép lào, đạp chiếc xe đạp cà tàng kia ra khỏi sân biệt thự.
Trương Thác vừa đạp xe vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Lão đại, không phải đang làm người đàn ông của gia đình haysao, nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho em vậy?” Đầu bên kia điện
thoại vang lên một giọng nói nam tính, chính là thanh niên đến biệt thự tìm Trương Thác xế chiều hôm nay, “Điều tra cho tôi xem có phải hôm nay có người chọc đến bà xã của tôi không?” Trong giọng nói Trương Thác lộ ra vẻ phẫn nộ khó mà che giấu được.
“Được rồi lão đại, anh đừng cúp điện thoại, em điều tra ngay bây giờ cho anh đây…”
Trương Thác có thể nghe được giọng nói của thanh niên đẹp trai kia trong điện thoại, cũng có thể nghe thấy tiếng lách cách của bàn phím đang vang lên.
Không đến ba mươi giây sau, thanh niên đẹp trai mở miệng lần nữa: “Lão đại, đã điều tra được rồi, Tập đoàn Lâm Thị và Tập đoàn Chu Thị cùng hợp tác khai thác một mảnh đất trống, kết quả sau
khi Tập đoàn Lâm Thị tiến hành đầu tư một phần rồi, Chu Thị đột nhiên đơn phương ngừng hẳn việc hợp tác, Tổng giám đốc Tập đoàn Chu Thị đưa ra yêu cầu, bảo chị dâu đêm nay một mình đến
cao ốc Chu Thị một đêm, vậy thì còn có thể suy tính lại chuyện tiếp tục hợp tác.
”
Trong nháy mắt, gân xanh trên tay Trương Thác gồ lên, trong giọng nói lộ ra cơn giận không cách nào che giấu được: “Dám có ý đồ với bà xã của tôi? Muốn chết à! Trong mười giây, gửi ảnh chụp và địa điểm của tên họ Chu kia cho tôi, cứ như vậy đi!”
Trương Thác vừa cúp điện thoại xong, tin nhắn định vị lập tức được gửi đến, bây giờ Tổng giám đốc của Tập đoàn Chu Thị đang ở trong cao ốc Chu Thị.
Cao ốc Chu Thị nằm ở phía Nam thành phố Ngân Châu, tổng cộng có mười một tầng, bên trong văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Tổng giám đốc Chu Tự ba mươi tuổi đang mặc áo sơ mi, ngồi trên ghế giám đốc rộng rãi, uống Long Tỉnh hảo hạng, hắn nhìn màn hình vi tính trước mặt, trên đó đang hiện ra từng tấm hình của Lâm Ngữ Lam.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp đến mức không ai có thể phủ nhận trong tấm ảnh, trong mắt Chu Tự lóe lên vẻ nham hiểm, lẩm bẩm:
“Chơi với tôi à? Tôi cũng muốn xem xem Lâm Ngữ Lam có bản lĩnh cỡ nào, tiếp tục duy trì sự thận trọng này của cô, hay là để cho tiền đầu tư một tỷ của cô trôi theo dòng nước!”
Vụ đất xây dựng, Chu Tự còn cố tình chơi khăm Lâm Ngữ Lam một vố, hơn nữa còn nói rất rõ ràng với Lâm Ngữ Lam, nếu muốn tiếp tục khai thác khu đất kia, thì đến chỗ Chu Tự, ngủ với hẳn một đêm!
Chu Tự thưởng thức Long Tỉnh, xem đồng hồ, hắn cho rằng cùng lắm cũng chỉ ba tiếng đồng hồ, người phụ nữ hoàn mỹ kia sẽ xuất hiện trước mặt mình, mặc cho mình đùa nghịch.
À, đúng rồi, nghe nói cô còn kết hôn rồi, có điều hình như lại tìm một tên vô dụng nào đó làm chồng, đợi mình chơi cô xong, sẽ đi tìm anh chồng vô dụng kia của cô trò chuyện, xem xem đồ ăn hại
kia có dám đánh một cái rắm trước mặt mình hay không?
“Âm!” Một tiếng.
Đúng lúc Chu Tự đang đảm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp của mình, cửa lớn phòng làm việc của hắn bị người ta đá bay ra.
Tiếng vang này dọa cho Chu Tự giật mình, Chu Tự nhìn thấy một thanh niên mặc áo may ô màu trắng, quần bãi biển xuất hiện trước mặt mình.
Chu Tự không suy nghĩ gì đã quát lên: “Cậu là ai hả, cút ra ngoài cho tôi!”
“Người đòi mạng anh!” Trương Thác bước từng bước đến gần, trước khi Chu Tự kịp phản ứng lại, tay Trương Thác đã nắm chặt mái tóc ngắn của Chu Tự, đập đầu hắn thật mạnh lên bàn làm
việc bằng gõ thật, tiếng va chạm “cốp cốp cốp” vang lên liên tục.
Chu Tự ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không có, chỉ cảm giác trán mình đau buốt tới muốn nứt ra, cơn đau nhức này khiến hắn sắp ngất đi đến nơi, một dòng chất lỏng nóng ấm từ trên trán
chảy xuống, nhuộm đỏ tâm mát hẳn, chính là máu của hán.
Trương Thác xách tóc Chu Tự, tiện tay ném sang bên cạnh, Chu Tự nặng hơn chín mươi cân bị Thương Thác nhẹ nhàng ném từ trên ghế giám đốc sang bên cạnh như vậy.
Chu Tự sờ lên trán một cái, máu trên tay làm cho hắn phát điên, từ khi mình ra đời đến nay, chưa từng có ai dám đối xử với mình như vậy!
Chu Tự nhìn chằm chằm Trương Thác với ánh mắt hiểm độc, cản răng nói: “Ranh con, muốn chết sao?”
“Hai” Trương Thác cười khẽ một tiếng, anh vung nắm đấm lên, nhảm thẳng vào bàn làm việc bằng gõ thật trước mặt, nện mạnh lên trên đó một đấm.
Mí mắt Chu Tự giật giật, hãn nhìn thấy rất rõ