“Đánh người?”
Ở đầu đối diện của điện thoại, Bùi Nguyên Minh đã sớm quên mất chuyện Lâm Long từ lâu.
Lúc này nghe thấy Trịnh Tuyết Dương đặt câu hỏi như vậy anh mới bắt đầu nhớ lại, nói: “Đánh người? Không có chuyện đó, chẳng qua là anh chơi một trò chơi với một tên nhóc con mà thôi.”
“Chơi trò chơi?”
Trịnh Tuyết Dương nổi giận.
“Anh đánh cậu ấm của Tập đoàn Để Hào nhà người ta nằm viện rôi mà anh còn nói là chơi trò chơi!”
“Em nói cho anh biết! Lân này anh chọc phải một phiền phức lớn rồi!”
Trịnh Tuyết Dương tức giận đến mức lập tức cúp điện thoại mà không hề do dự.
Sau đó, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tiếp đến cô mới đi tới trước mặt của Lâm Thiên Hùng, khom người nói: “Chủ tịch Hùng, chuyện này là do chúng tôi không đúng!”
“Điều kiện tiên quyết, tôi đồng ý chỉ trả toàn bộ tiên viện phí và thuốc men, thêm nữa sẽ còn bôi thường ba tỷ rưỡi cho cậu Long coi như là bồi thường tổn thất tỉnh thần”
“Ngoài ra, liên quan tới việc hợp tác của chúng ta, Công ty của chúng tôi ở bên này đồng ý nhường thêm mười phần trăm lợi ích nữa để bày tỏ sự áy náy của tôi”
Nghe được lời này của Trịnh Tuyết Dương, Lâm Thiên Hùng lại cười lạnh nói: “Tiên? Tập đoàn Đế Hào của chúng tôi thiếu mấy đồng tiên thối này của các người hay sao?”
Trịnh Tuyết Dương cau mày nói: “Vậy hay là Chủ tịch Hùng nói lên yêu câu đi, chỉ cần là chuyện mà chúng tôi có thể làm được vậy thì nhất định chúng tôi sẽ làm hết sức, chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này là được”
Lâm Thiên Hùng suy nghĩ một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Thứ nhất, vê dự án mà chúng ta sắp hợp tác, Tập đoàn Đế Hào của chúng tôi muốn chiếm bảy phần lợi nhuận!”
“Thứ hai, con trai tôi bị đánh gãy mấy chiếc xương sườn thì chồng của cô cũng phải bị đánh gãy từng đấy chiếc xương sườn, tôi sẽ đích thân đánh!”
“Thứ ba, bắt đầu từ hôm nay, cô ngủ cùng với tôi một tháng! Chờ đến khi vết thương của con trai tôi lành rồi, em gái của cô phải ngủ với con trai tôi một tháng!”
“Nếu như có thể hoàn thành được ba điều kiện này vậy thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữal” . Truyện Đông Phương
Trên mặt của Lâm Thiên Hùng lúc này là một sự lạnh lẽo đến vô tận, lúc trước khi ông ta vừa mới nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương thì ông ta đã lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bây giờ có cơ hội, ông ta nhất định phải thỏa mãn ý tưởng không biết xấu hổ của chính mình một chút.
“Chủ tịch Hùng, tôi có thể đồng ý yêu cầu thứ nhất của ông!”
“Nhưng mà hai điều kiện mà ông nói sau đó, ông nghĩ cũng không cần phải nghĩ nữa!”
Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương khó coi, kiên quyết mở miệng.
Cô không nghĩ tới, Lâm Thiên Hùng nhìn qua phong độ, nhẹ nhàng vậy mà thực ra lại là một người bẩn thỉu và nhơ nhớp đến thế.
Sớm biết như vậy, bất kể như thế nào
cô cũng sẽ không chọn Tập đoàn Đế Hào để tiến hành hợp tác.
“Ha ha…”
Nghe thấy lời từ chối của Trịnh Tuyết Dương, Lâm Thiên Hùng liên tục cười lạnh.
“Dựa theo ý tứ của cô thì cô cũng chỉ muốn bồi thường cho Tập đoàn Đế Hào của chúng tôi bằng tiền thôi có đúng không? Nhưng mà cô cảm thấy tôi thiếu tiền sao?”
“Nếu như cô đã không đồng ý với điều kiện của tôi, như vậy thì tôi sẽ tìm ông Thiếu Bình tới làm chủ để đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Trong con ngươi của Lâm Thiên Hùng tràn ngập ý cười trào phúng.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng của Trịnh Tuyết Dương biết rất rõ ràng nhà họ Thanh bây giờ đang có ý nghĩa như thế nào đối với cô.
Nhà họ Thanh chỉ mong có thể một ngụm nuốt trọn cả Công ty Bạch Vân, chẳng qua là lần trước bọn họ không thành công mà thôi.
Nếu như lần này bởi vì chuyện của Tập đoàn Đế Hào mà nhà họ Thanh tham gia vào, như vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái.
Sau khi tiến hành hết thảy thủ tục phán xét công bằng, sợ rằng Bùi Nguyên Minh phải đi tù ngồi mấy năm, mà uy tín trong kinh doanh của Công ty Bạch Vân chắc chắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng nếu như chọn cách giải quyết trong âm thầm, sợ rằng cũng không chỉ đơn giản là Bùi Nguyên Minh bị đánh gãy xương sườn, còn bản thân mình thì bị người ta làm nhục như vậy.
Nói không chừng nhà họ Thanh sẽ mượn cơ hội này để một hớp nuốt trọn toàn bộ tài sản và sản nghiệp của cô.
“Chủ tịch Hùng, không biết có phải là ông đang muốn nói cho tôi biết rằng núi dựa trong giới quan chức chính phủ Đà Nẵng ở phía sau lưng của Tập đoàn Đế Hào các ông chính là cậu của tôi hay không?” Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương rất khó nhìn.
“Ha ha, cô rất thông minh, cho nên chắc là cô cũng đã hiểu được rất rõ ràng thái độ của ông Thiếu Bình đối với cô là như thế nào rồi phải không?”
“Rốt cuộc là đồng ý với điều kiện của tôi, hay là chờ đến lúc ông Thiếu Bình ra mặt, sau đó một nhà các cô sẽ rơi vào kết quả càng thê thảm hơn đây?”
“Tôi cho cô nửa ngày để cân nhắc!”
“Nếu như đến thời gian ăn cơm tối mà vẫn không có được câu trả lời, vậy thì chính cô sẽ biết kết quả Lâm Thiên Hùng cười lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi.