Bùi Nguyên Minh không để ý tới cô mà cười nói: “Khiến cho mọi người
phải thất vọng rồi, tôi có thiệp mời.”
“Ha ha ha, nhóc con, anh thật sự càng ngày càng thú vị.” Tô Hoài Bão chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi đã gặp phải rất nhiều người giả vờ, nhưng thật sự rất hiếm khi giả vờ tới trình độ của anh. Như thế này đi, chỉ cần hôm nay anh có thể đưa thiệp mời ra, tôi sẽ không nói một lời nào mà đi khỏi đây. Nhưng, nếu như anh thua thì mời anh cuốn gói ngay lập tức, anh có dám không?”
Vừa nói, khóe miệng Tô Hoài Bão khẽ nhếch lên một nụ cười, nói: “Anh chàng à, nếu tôi là anh, tôi sẽ quay người rời khỏi đây ngay bây giờ, đỡ làm xấu mặt bà xã nhà mình.”
Giang Văn Huy cười nói: “Tổng giám đốc Bão, anh đã quên mất một chuyện thì phải, con rể tới nhà còn có thể diện và lòng tự trọng ở chỗ nào? Đã sớm bị ném cho lên chín tầng mây từ lâu rồi!”
Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng nói: “Được, tôi với anh đánh cược xem người phải đi là anh hay là tôi.”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừađưa tay tìm trong túi, ngay sau đó vẻ mặt anh sững lại. Vừa nãy anh có cầm thiệp mời đến, nhưng anh lại để nó ở trong túi áo khoác, mà áo khoác lại để ở trên xe.
Ngay lúc này, Bùi Nguyên Minh thật sự không thể lấy ra được thiệp mời.
“Hahaha, này chàng trai, tôi phục anh lắm đấy, rõ ràng không có thư mời mà lại cố tình trà trộn vào, còn không mau cút đi!” Tô Hoài Bão kinh ngạc bật cười. Anh ta đã gặp nhiều người khoác lác, nhưng anh ta chưa từng thấy ai giả vờ thất bại đến như vậy.
Giang Văn Huy chế nhạo Bùi Nguyên Minh liên tục, giờ đây anh ta đã chắc chắn hơn rằng Bùi Nguyên Minh là một kẻ chỉ biết ăn cơm chùa. Không thấy bây giờ “kim chủ” của anh cũng không muốn nói đỡ cho anh sao? Mà anh ta thì khác, dì Trân không chỉ cho anh ta đến đấu giá mà còn tùy tiện đưa thẻ cho anh ta tùy ý xài nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Văn Trác cảm thấy được an ủi một chút.
“Thưa quý khách, nếu không có thiệp mời thì không thể vào.” Một người phục vụ bước tới với vẻ lịch sự, đây là quy định của nơi này.
Sau đó, không đợi Bùi Nguyên Minh nói gì, người phục vụ đã gọi nhân viên bảo vệ và lịch sự mời anh ra cửa.
“Bùi Nguyên Minh…” Trịnh Tuyết Dương muốn nói gì đó.
Lúc này Tô Hoài Bão đã cười nói: “Tuyết Dương, tôi nghe nói lần này tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thịcũng được mời tham gia cuộc đấu giá này, nếu muốn gặp anh ấy thì đây là cơ hội tốt nhất, đừng bỏ lỡ nó.”
“Tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị cũng tới nữa à?” Giang Văn Huy đang đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Nghe nói đây là một người siêu giàu, vô cùng bí ẩn, anh ta chưa từng tham gia các hoạt ng khác nhau. Tại sao hôm nay anh ta lại đến?”
Tô Hoài Bão cười
đáp: “Tôi nghe nói hình như tổng giám đốc ngân hàng thương mại thành phố Hải Dương là La Văn Thăng đã tặng thiệp mời cho anh ta. Tuyết Dương, gia đình La Văn Thăng và gia đình nhà họ Tôcủa chúng tôi thân nhau mấy đời. Hôm nay, miễn là tổng giám đốc Thăng sẵn sàng ra mặt, cho phép tôi làm quen với tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.”
Trịnh Tuyết Dương vốn muốn đi theo Bùi Nguyên Minh để gặng hỏi anh về mối quan hệ giữa anh và Hạ Vân, nhưng khi Tô Hoài Bão nói ra điều này, cô đã cố gắng kìm lại.
Không còn cách nào khác, khoản tài trợ của công ty đầu tư Bùi Thị liên quan đến cuộc sống và sự giàu có của gia đình họ Trịnh, và dù sao cô cũng là người họ Trịnh. Hôm nay cô đã thất bại khi tìm đến Công ty đầu tư Bùi Thị xin ký hợp đồng, bây giờ cô rốt cuộc tìm thấy một cơ hội, làm sao cô có thể bỏ lỡ nó?
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn ngạc nhiên khi nhận ra rằng bóng dáng của Bùi Nguyên Minh cứ mãi hiện lên trong tâm trí mình.
“Tuyết Dương…Tuyết Dương…” Tô Hoài Bão vừa mỉm cười vừa quơ tay, kéo suy nghĩ của Trịnh Tuyết Dương trở về thực tế: “Vào thôi, chỗ của chúng ta ở ghế hạng hai, nhưng dù là vậy cũng đã may mắn rồi đó.”
Cùng lúc đó, La Văn Thăng, Tổng giám đốc ngân hàng thương mại thành phố Hải Dương, đang đi đi lại lại trong phòng khách VIP trong khi liên tục nhìn đồng hồ.
“Sao Tổng giám đốc Minh còn chưa tới thế này…”
Đối với La Văn Thăng, hôm nay là thời điểm tốt để tạo dựng mối quan hệ với Bùi Nguyên Minh. Theo đánh giá của ông ta, tổng giám đốccủa Công ty đầu tư Bùi Thị không những trẻ tuổi tài cao mà còn vô cùng sống kín và khiêm tốn.
Hiện giờ rất nhiều người trẻ tuổi chỉ cần có ít tiền bạc trong tay là như muốn dán mấy chữ “Nhà giàu mới nổi” ngay trên trán, nhưng tổng giám đốc Minh thì khác, dù có khối tài sản hàng trăm tỷ nhưng anh vẫn giữ những thói quen cũ là mặc đồ vừa tiền, trông chẳng khác gì những người bình thường.
Theo ý kiến của La Văn Thăng, người như vậy là người làm việc thiết thực, sẽ làm nên thành công. Nếu anh chỉ được cái giàu có mà không có những phẩm chất tốt đẹp ấy thì La Văn Thăng sẽ hoàn toàn không kính trọng anh.
Lúc này, ông ta thật sự lo lắng khi thấy Bùi Nguyên Minh vẫn chưa xuất hiện.
Nghĩ vậy, La Văn Thăng nhanh chóng gọi điện cho Hạ Vân.
“A lô, thư ký Vân? Xin hỏi tổng giám đốc Minh không tiện trả lời cuộc gọi sao? Hai người đang ở đâu vậy? Có cần tôi ra ngoài đón luôn không?” La Văn Thăng cười nói qua điện thoại.