Phía bên kia điện thoại, Hạ Vân bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi vừa mới tới hội trường, có điều tổng giám đốc Minh không biết vì sao đột nhiên bị nhân viên phục vụ đưa ra ngoài. Tôi đang ở bên ngoài tìm anh ấy đây.”
Hạ Vân cũng rất bất lực, vừa rồi cô ta không có ở gần đó nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh bị đưa ra ngoài.
“Hå? Mấy người này làm việc kiểu gì vậy?” La Văn Thăng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Như vậy đi, cô cố gắng câu chút thời gian cho tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ ra đón anh ấy, bên cô chờ một chút.”
Cúp điện thoại xong, La Văn Thăng nhanh chóng đi tới đại sảnh.
“Tổng giám đốc Thăng, tôi là…” Nhìn thấy La Văn Thăng đi tới, Tô Hoài %3D Bão chỉnh lý quần áo của mình, chớp mắt với Trịnh Tuyết Dương, bước tới nhất quyết muốn chào hỏi La Văn Thăng.
Kết quả là La Văn Thăng thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, nhanh chóng lướt qua.
Bàn tay đang vươn ra của Tô Hoài Bão sững lại giữa không trung, có chút xấu hổ cứng ngắc.
Trịnh Tuyết Dương ở phía sau phản ứng nhanh, nói: “Vừa rồi chính là tổng giám đốc ngân hàng họ La đúng không? Nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, hằn là gấp gáp đi tiếp đón vài vị khách quý..”
“Đúng, dúng, đúng.” Tô Hoài Bão phản ứng nhanh chóng: “Tổng giám đốc Thăng đúng là luôn bận rộn, chúng ta làm phiền ông ấy bây giờ thì thật không phải phép. Tốt hơn là chúng ta nên đợi một lúc, lát nữa chúng tôi sẽ đưa mọi người đến chào hỏi ông ấy.”
Tại lối vào tiền sảnh của nhà đấu giá Vân Hòa, một người nhân viên đứng ở lối vào đang khiển trách hai nhân viên bảo vệ: “Hai người sau này có thể thông minh thêm chút không? Mặc dù có người đã kiểm tra thiệp mời một lần bãi đậu xe, nhưng tới cổng hội trường, hai người cũng phải kiểm tra thêm một lần nữa, hiểu chưa?”
“Loại người vừa rồi trông như một kẻ nghèo xơ xác, các anh không kiểm tra thiệp mời mà cho họ vào, không sợ ảnh hưởng đến quá trình đấu giá của chúng ta sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì sao? Hai người có đủ khả năng chịu trách nhiệm không?”
Hai nhân viên bảo vệ cứ gật đầu lia lịa, không còn cách nào nữa, nhân viên ở nhà đấu giá Vân Hòa không phải là người bình thường có thể làm.
Lúc này, La Văn Thăng đã vội vàng tới đây. Ông ta dáo dác nhìn ra bên ngoài không thấy ai, sau đó vô thức liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ rồi nói: “Hỏi thăm một chút, các cậu có thấy một nam một nữ qua đây không? Người phụ nữ trông rất đẹp, mặc trang phục sang trọng chỉnh chu buộc tóc đuôi ngựa, còn người đàn ông ăn mặc giản dị, quần áo toàn đồ via hè…”
Nghe vậy, hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau một cái. Họ không có ấn tượng gì về người phụ nữ đó, nhưng hình như con ma nghèo đáng thương vừa được họ mời ra ngoài là người La Văn Thăng đang miêu tả, đúng không?
Nhân viên phục vụ toàn thân run
rẩy, vô thức nói ra: “Tổng giám đốc Thăng, vừa rồi đúng là có người vào, giống hệt như ông miêu tả… Chẳng lẽ là anh ta trộm đồ của ông sao?”
Nói đến đây, người nhân viên phục vụ toát mồ hôi hột, chuyện này nếu phải truy cứu trách nhiệm, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.
“Mau, đi mời người trở về đây. Dù dùng biện pháp gì, nhất định phải mời cậu ấy trở lại, đưa người đến phòng khách VIP của tôi.” La Văn Thăng vốn muốn nói là đưa anh tới cổng, nhưng đến lúc sắp nói thì ông ta mới nhớ ra Bùi Nguyên Minh sống khiêm tốn nên kìm lại.
Người nhân viên phục vụ đuổi Bùi Nguyên Minh ra ngoài lúc trước lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm.
“Tổng giám đốc Thăng, ông đang nói đến cái tên ăn bám váy nhà vợ kia
sao?” “Nói vớ vẩn gì vậy!” Hai mắt La Văn Thăng tóe lửa: “Đó là vị khách quý mà tôi vất vả lắm mới mời đến được đấy! Không cần biết cậu dùng cách gì, phải đưa cậu ấy trở lại đây cho tôi, nếu không, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu ấy cho bằng được!”
Người nhân viên toát mồ hôi lạnh đầy người, mặc dù không biết người đàn ông thoạt nhìn nghèo khổ kia có gì đặc biệt nhưng anh ta vẫn dẫn theo hai nhân viên bảo vệ bước nhanh ra ngoài.
“Anh à, em hiểu rồi… cái tên ăn bám kia không là gì cả, nhưng người chống lưng cho hắn ta chắc là có thân phận rất cao. Vừa rồi không phải có một người phụ nữ xinh đẹp ra đây sao? Em đoán là tìm tới hắn ta… Nhìn khí chất, ngoại hình, dáng người của cô ấy đi, gia đình không thể nào chỉ thuộc hạng tầm thường được… “Một nhân viên bảo vệ sửng sốt, vẻ mặt như nhìn thấu sự thật.
Một nhân viên bảo vệ trông có vẻ ghen tị ra mặt, nói: “Anh không hiểu tại sao trong danh sách những người phụ nữ giàu có bậc nhất bây giờ cũng có một người đẹp như vậy…”
“Nào, đừng có đố kỵ, em đã thử làm chuyện đó rồi. Còn mệt hơn làm nhân viên bảo vệ nữa!” Anh ta thở dài.
Vài phút sau, nhân viên phục vụ và hai nhân viên bảo vệ bắt gặp Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân trên đường đến bãi đậu xe.
“Thưa anh, thưa cô, tổng giám đốc Thăng vừa bảo tôi mời hai người vào phòng VIP” Bước tới chỗ Bùi Nguyên Minh, người phục vụ mồ hôi nhễ nhại, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đặc biệt là sau khi nhìn kỹ Hạ Vân, anh ta gần như nổi điên lên vì ghen tị. Tại sao anh chàng này lại may mắn đến mức tìm được một phụ nữ vừa giàu có lại vừa trẻ đẹp như vậy chứ?