*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tông chủ nói, những người này đều là ngựa chó của anh Phương, chỉ cần anh nói một câu, tất nhiên là đám chó ngựa này sẽ cống hiến cho anh”
“Tuy dựa theo tin tức của chúng tôi, Bùi Nguyên Minh thế tử Minh này có chút bản lĩnh ”
“Nhưng dù sao nơi này cũng là thủ đô, không phải Đà Nẵng, không phải là vùng đất của anh ta”
“Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng tôi có thể lấy khí thế mạnh mẽ giết chết anh ta”
“Dù sao nơi này, cho dù lúc này...”
Miyamoto Sakura mỉm cười mở miệng, rõ ràng là qương mặt cô ta xinh đẹp, nhưng vì lời nói của cô ta mà ngầm có vài phần hơi thở thâm trâm.
Phương Trung Nghĩa vươn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Miyamoto Sakura, giống như đang thưởng thức thứ gì đó trân quý, một lúc lâu sau anh ta thản nhiên nói: “Nhiều năm qua như vậy, người Đảo Quốc các cô không theo sau mông Đại Hạ học được một chút mưu kế ứng biến sao?”
“Cả người chỉ biết chém giết, có gì thú vị chứ?”
“Chuyện phải làm trước khi giết người, là đâm Xuyên tim...”
“Giống như mèo vờn chuột, dù thế nào cũng phải chơi đã, cuối cùng mới có thể tận hứng, cô hiểu không?”
Miyamoto Sakura hơi gật đầu, bộ dạng nhu thuận nghe lời.
Phương Trung Nghĩa lại “xùy”
một tiếng bật cười, thản nhiên nói: “Cô Miyamoto, cô có biết tôi thích cô ở điểm nào nhất không?”
“Rõ ràng là cô hận không thể băm Bùi
Nguyên Minh chiếm đoạt vị trí phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô ngàn vạn đao.”
“Ước gì có thể lập tức báo thù thay Chân Vũ Long.”
“Nhưng ở trước mặt tôi, cô đều không biểu hiện ra cái gì.”
“Không thể không thừa nhận, điểm này cô ưu tú hơn đa số phụ nữ nhiều.”
Miyamoto Sakura cười đáng yêu: “Anh Phương nói gì thế, Sakura không hiểu”
Phương Trung Nghĩa cười ha ha, nắm lấy tóc Miyamoto Sakura, trực tiếp đẩy mặt cô ta tới gần đũng quần mình.
Miyamoto Sakura lộ ra biểu cảm thẹn thùng, nhưng lại ra sức làm việc.
Vẻ mặt Phương Trung Nghĩa không đổi, mà híp mắt nhìn xe Mercedes đang lái rất nhanh cách đó không xa, một lát sau anh ta ra hiệu bằng tay.
Xe Lexus LX570 quay đầu, lái về một phía khác.
Mà Miyamoto Sakura ra sức làm việc, lúc này cũng vẻ mặt không đổi gửi một tin nhăn.
Dưới chân núi Phổ Đà, bởi vì kẹt xe, Hạ Vân và Bùi Nguyên Minh đang trở về thành phố, không thể không lái xe trên con đường nhỏ trở về.
Vừa mới lái chưa được một kilomet, chỉ nghe “bịch”
một tiếng, giống như có thứ gì đó đập vào đầu xe.
Tài xế phanh xe theo bản năng, sau đó anh ta vươn đầu ra nhìn thoáng qua, chỉ trong nháy mắt