“Hơn nữa trận đấu vừa rồi chẳng qua tôi chỉ chơi đùa với các người một chút mà thôi.
"Trên thực tế, tôi chỉ đang muốn tranh thủ chút thời gian thôi Giọng nói này vừa dứt, mọi người đã lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt bước chân! Một lát sau, cảm giác sát ý liên tục hiện lên.
Ngay sau đó, gần một trăm xạ thủ vác súng đã lên nòng trên vai dũng mãnh đi vào đại sảnh, được huấn luyện nghiêm túc bao vây hội trường bữa tiệc lại.
Ngay cả mấy nhân vật cấp cao trong chính phủ như Lâm Khang Dụ, Trầm Tú Tùng, Lưu Hoàng Nhiên cũng đều bị mời ra ngoài.
Trước tình huống này, ngay cả Lâm Khang Dụ cũng đã bắt đầu hoi bien sac.
Không ai ngờ những chuyện xảy ra trong tối nay lại diễn biến đến nước này.
Có thể nói gần một trăm xạ thủ này đã hoàn toàn áp chế cả hội trường.
Trận chiến này có thể nói đúng là rất kinh người, khí thế cũng vô cùng đáng sợ.
"Làm càn!" Trầm Tủ Tùng thân là người nhà họ Trầm, hơn nữa ông ta còn là người đứng thứ hai trong chính phủ thủ đô, lúc này không thể chỉ đứng xem cuộc vui được.
Ông ta tiến lên một bước, tức giận nhìn Vân Cảnh Nam rồi lạnh lùng nói: "Vân Cảnh Nam, rốt cuộc Hồng Lâu của các người muốn làm gì thế?”
Vân Cảnh Nam lộ ra nụ cười tà xấu xa, anh ta thản nhiên đáp: "Văn bối Vận Cảnh Nam, dẫn theo Hạc Bạch Vô Thường, ba mươi sát thủ, và cả trăm xạ thủ của nhà họ Tràm vội vàng tới chúc thọ ông cụ Trầm Thiên Ân."
"Ngay tại đây, chúng tôi cầu chúc cho ông cụ Trầm sang năm không có hôm nay, còn hôm nay chính là ngày giỗ Lúc này Vân Cảnh Nam chẳng thèm để ý đến bất kỳ ai, ngay cả mấy người Lâm Khang Dụ, Trầm Tú Tùng mà anh ta cũng chẳng thèm để vào mắt Anh ta nhanh chóng dẫn theo một đám thủ hạ không ngừng tới gần phía trước.
Những người dám chặn đường đều bị một cước của anh ta đã vắng.
Kiêu ngạo Vô cùng kiêu ngạo Bá đạo! Cũng cực kỳ bá đạo! “Vân Cảnh Nam!”
Sắc mặt của Hạ Vân đã thay đổi mấy lần.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?" "Dựa vào cái gì mà anh có thể khống chế xạ thủ của nhà họ Trầm chúng tôi!”
"Mấy người đang muốn làm gì thế hả? Làm phản ả?" Câu nói sau cùng là đang nói với những xạ thủ của nhà họ Trầm kia.
Những xạ thủ này chẳng những không bảo vệ nhà họ Trầm, ngược lại còn đứng về phía Vân Cảnh Nam, chuyện này làm cho Hạ Vân có dự cảm không tốt.
"Ha ha ha
ha..."
Vận Cảnh Nam híp mắt nhìn Hạ Vân.
“Cô Hạ, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một người thông minh, sao đến nước này rồi mà cô vẫn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?" "Dù sao thì chuyện cũng đã phát triển đến nước này rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều lời nữa.
Vân Cảnh Nam vô cùng thản nhiên "Tối hôm nay tôi tới đây là để tìm Trầm Thiên Ân" "Nếu thức thời, vậy có có thể tự tay giết chết Trầm Thiên Ân, sau đó giao ông ta cho tôi, chuyện này xem như bỏ qua, mấy người nhà họ Trầm các cô cũng có thể tiếp tục sống!" "Nếu cảm thấy không làm được, vậy tôi sẽ vất vả hơn một chút rồi, phải giết hết một đám người đấy “Tất cả những người xuất hiện trong đại sảnh tối nay đều là kẻ địch của Hồng Lâu chúng tôi!”
"Các người không cần phải thông báo mình có thân phận hay địa vị gì với tôi cả, ở trong mắt Vân Cảnh Nam tôi, tối nay không có quyền quý, không có người giàu, không có giới thượng lưu, chỉ có bạn và kẻ thù thôi!”
“Hoặc là giết chết Trầm Thiên Ân, làm bạn của tôi."
"Hoặc là đứng về phía đối lập tôi, sau đó không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn các người sẽ phải chết!" “Tối nay phải xem mọi người lựa chọn như thế nào rồi."
Vân Cảnh Nam hip mất mở miệng, giọng nói của anh ta không lớn, nhưng lại khiến cho nội tâm của tất cả khách mời trong hội trường đều cảm thấy sợ hãi.
Đây là một tên điện hoàn toàn không quan tâm đến lý lẽ Cũng là một người vô cùng man rợ ở trước mặt anh ra, có lẽ đạo lý cũng chẳng là gì.
Hai mắt của Bùi Nguyên Minh đã hiện lên vẻ lạnh lẽo, anh thản nhiên nói: “Vân Cảnh Nam, anh không thử đàn ông hơn một chút được à? Hay anh đang sợ Tân Ý Hàm?”
"Tôi sợ cô ta sao?" Vân Cảnh Nam chỉ về phía mọi người trong hội trường, sau đó anh ta nở nụ cười lạnh lùng.
“Nếu tôi muốn thì việc giết chết những tên phế vật này cũng chẳng khác với việc giết một con kiến là bao."