"Đảm xạ thủ của tôi ở đây, đạn trong súng của mỗi người đều có thể bàn một trăm phát, chỉ cần bọn họ bóp cỏ, vậy các người cảm thấy trong hội trường này còn có bao nhiêu người sống?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Lúc này đây, Thanh Hư đạo trưởng ngồi trước bàn chính cũng đứng lên, lạnh lùng nói: "Đừng làm ra vẻ l "Vân Cảnh Nam, những khách mời có mặt ở đây tối nay có người của chính phủ, có người của các gia tộc đứng đầu, còn có người trong giang hồ nữa!" "Giờ tôi cho cậu một lá gan to bằng trời, cậu có dám đồng thời đắc tội với nhiều người như vậy không?”
"Hồng Lâu của các cậu chỉ là một tổ chức sát thủ thôi, chán song roi à?" "Pång."
Vân Cảnh Nam không nói nhảm mà vung tay phải lên, mọi người lập tức nhìn thấy khẩu súng trong tay một xạ thủ chỉ về phía Thanh Hư đạo trưởng, không chút suy nghĩ mà bóp cò "Päng."
Cánh tay trái của Thanh Hư đạo trưởng lập tức bị bắn trúng sắc mặt ông ta tái nhợt hẫn, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Không phải ông ta không tránh được phát súng này, mà là ông ta không ngờ Vân Cảnh Nam thật sự dám cho người nổ súng “Vân Cảnh Nam, cậu càn rỡ quá rồi đấy!”
Trầm Tú Tùng cũng gào to một tiếng, nơi này là sảnh lớn của nhà họ Trầm, nhưng lại bị nhiều người ngoài vây quanh như thế này, đã vậy bọn họ còn dám nổ súng Nếu việc này truyền ra ngoài, nhà họ Trầm còn có mặt mũi nào mà lăn lộn nữa? "Pằng!" Đáp lại lời của Trầm Tú Tùng tiếp tục là một phát súng, phát súng này rơi vào trên cánh tay phải của ông ta, làm cho cả người Trầm Tú Tùng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
“Tôi làm can à?" Vân Cảnh Nam cười ha ha.
"Trầm Tú Tùng, tôi nghĩ ông cũng là một người thông minh, vậy mà cuối cùng ông cũng ngu xuẩn như bọn họ!" “Ông nhìn cho cẩn thận đi, nhìn rõ hơn đi, người nổ súng là xạ thủ nhà họ Trầm của các người đấy.
"Người làm các ông bị thương cũng không phải người của tôi, các ông sẽ không đẩy trách nhiệm lên người tôi đấy chứ?" "Tóm lại, các ông đừng nhiều lời nữa, nhanh giết chết Trầm Thiên Ân rồi giao cho tôi đi! Nếu không tôi sẽ khiến tất cả các người bị súng bắn chết đấy!”
"Hơn nữa, người ra tay cũng là xạ thủ của nhà họ Trầm các ông, chuyện này chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả "Long Môn hay Long Ngục gì cũng vậy, ai có thể
truy cứu trách nhiệm với tôi được chứ?" Vân Cảnh Nam ngửa đầu cười to, cười cực kỳ sảng khoái.
“Vận Cảnh Nam, nếu người mà cậu muốn giết là tôi, vậy cần gì phải làm khó xử những khách mời ở đây?”
“Thả mọi người ra, tôi sẽ để mặc cậu xử lý, được không?" Đúng lúc này, chỗ sâu trong đại sảnh có một bóng người được người ta đẩy ra.
Tuy ông ta ngồi trên xe lần, thân hình gây đét, nhưng lại mang theo một loại khí thế khó tả.
Dường như những khách mời trong hội trường và vô số sát thủ kia đều bị khi thể của một mình ông ta chèn ép.
Là Trầm Thiên Ân của nhà họ Trầm, một trong mười gia tộc đứng đầu! Người giàu nhất Giang Nam vừa ra trận đã lập tức làm cho tất cả hội trường yên tĩnh lại.
Ân.
Ảnh mặt của vô số khách mời rơi vào trên người Trầm Thiên Có tò mò, có bái phục, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có khinh thường.
Nhưng chủ yếu là thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì Trầm Thiên Ân cũng chịu xuất hiện rồi, ông ta chấp nhận bị Vân Cảnh Nam giết, chuyện này cũng có nghĩa là mấy người bọn họ có thể bảo toàn tính mạng của mình.
Giữa mạng của Trầm Thiên Ân và cái mạng nhỏ của mình, chắc chắn mọi người sẽ lựa chọn mình được sống rồi. ngôn tình ngược
“Ông ngoại Hạ Vân vội càng chạy tới giúp mẹ mình cùng đẩy xe lăn.
Trầm Thiên Ân dịu dàng nở nụ cười ra hiệu Hạ Vân lùi sang một bên, sau đó để mẹ Hạ đẩy mình đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Ánh mắt của ông ta nhìn chăm chăm vào Bùi Nguyễn Minh mang theo mấy phần dò xét, một lát sau mới mang theo vẻ tân thưởng nói: “Lúc trước người ngoài nói cho tôi biết Hạ Vân coi trọng một tháng nhóc ở Dương Thành, tôi còn tưởng rằng con bé bị cậu ấm quân là áo lượt nào lừa gạt chứ.
"Lúc nãy tôi đứng ở phía sau quan sát một lúc, ngược lại cũng cảm thấy nhóc con cậu rất không tệ.
"Nếu như cậu có thể đến nhà họ Trâm chúng tôi ở rể, vậy có lẽ tôi sẽ giao nhà họ Trầm cho cậu