Bỗng nhiên sắc mặt Trầm Trí Đạt thay đổi, gào to: "Lão già kia, ông thật vô liêm si
Sắc mặt Vân Ngọc Hạ cũng thay đổi, gương mặt trong veo mà lạnh lùng lúc trắng lúc xanh.
Phản ứng của hai người này, thực ra người sáng suốt cũng đã nhìn ra được vấn đề.
Trầm Thiên Ân cười ha ha. “Cho nên cãi cọ ở chỗ tôi không có bất cứ ý nghĩa gì. “Vân Ngọc Hạ, bây giờ cái gọi là bà bảo thủ tôi, không phải là vì thù hận hai mươi năm trước đúng không?” “Bà là vì tình nhân nhỏ này đúng không?”
Trầm Thiên Ân nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng khiến đảm Bùi Nguyễn Minh hiểu rõ
Từ đầu tới cuối, Trầm Thiên Ân vẫn luôn nằm giữ toàn cục trong tay.
Cho dù là nhà họ Trầm gặp phải kiếp nạn sinh tử, hay là toàn bộ hành động mờ ám của Trầm Trí Đạt lúc trước.
Đều được Trầm Thiên Ân biết rõ.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh cũng có chút kiêng kị Trầm Thiên Ân. Không hổ là chủ của một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ. Tâm tư và tính kế của lão hồ ly này, người bình thường căn bản không đoán ra, thậm chí không nhìn rõ.
Sắc mặt Vân Ngọc Hạ lại thay đổi, quát khẽ: “Trầm Thiên Ân, năm đó tông môn của chúng tôi vì ông mà diệt vong. "Hôm nay tôi giết ông, chính là muốn bảo thủ mối thù năm đói "Còn con trai ông, chỉ là công cụ để tôi chấp hành kế hoạch mà thôi!" "Vậy sao?"
Trầm Thiên Ân thở dài một hơi, một lát sau vươn tay phải lấy một phần văn kiện ở trong ngực ra, ném xuống mặt đất. "Mọi chuyện năm đó, bà thực sự nghĩ tôi không biết sao?” "Hai mươi năm trước, chi của các người tập kích sát hại nhà họ Trầm tôi, nhưng bị tôi tập hợp lượng lớn nhân lực vật lực hủy diệt hoàn toàn "Cuối cùng chỉ còn lại mình bà" "Bà trốn ở trong một kho hàng bỏ hoang của nhà họ Trầm tôi kéo dài hơi tàn, sống không bang chết" "Nhưng vào lúc đó, tháng con bất hiếu này của tôi đúng lúc đi vào kho hàng này chơi đùa. "Một thiếu niên đang tuổi mới lớn, một chị gái nhà bên thành thục mỹ lệ" “Cậu ta cứu bà, mà bà không có gì bảo đáp, vậy mà lấy thân báo đáp với một người đàn ông
nhỏ hơn mình mười mấy tuổi." "Những năm gần đây, hai người vẫn luôn lén lút liên lạc. "Bà lợi dụng Trầm Trí Đạt, bồi dưỡng Trầm Trí Đạt, hi vọng thông qua cậu ta sau này năm giữ nhà họ Trầm trong tay, do đó hoàn thành báo thù năm đó. “Đồng thời, bà cũng vì năm đó cậu ta cứu bà, cho nên động chân tình với cậu ta “Hai mươi năm qua, bà bước đi từng bước phát triển cho tới hôm nay, đơn giản chính vì khiến tôi chết, khiến Trầm Trí Đạt thuận lợi lên nắm quyền “Nhưng mà, có chút đáng tiếc." “Từ năm đó khi bà gặp được con trai tôi, tôi đã biết được mọi chuyện. “Tôi không ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ là muốn nhìn xem, một người đàn ông do sát thủ bồi dưỡng ra, rốt cuộc sẽ ưu tú tới mức nào." "Nhưng mà rất đáng tiếc, cậu ta khiến tôi rất thất vọng "Người như cậu ta, không xứng kế thừa nhà họ Trầm tôi." “Thế tử Trầm Trí Đạt, từ đầu tới cuối chỉ là chuyện cười. Trầm Thiên Ân lạnh nhạt nói, chậm rãi xoay người. “Giết hết hai người này cho tôi, sau đó chọn một chỗ phong thủy tốt cho bọn ho."
Vẻ mặt Vân Ngọc Hạ thay đổi, ngay sau đó bà ta bước ra nửa bước, một chưởng đánh về phía lưng Trầm Thiên Ân. "Ông cụ “Gia chủ!"
Một đám người của nhà họ Trầm lập tức kinh hãi kêu lên, nhưng ngay sau đó, chỉ thấy Trầm Thiên Ân đột nhiên xoay người, một ngón tay đi sau tới trước, rơi lên giữa trán của Vân Ngọc Hạ. “Phụt
Miệng Vân Ngọc Hạ phun máu tươi lênh láng, thân thể bay ngược ra sau.
Bà ta vùng vẫy muốn đứng dậy, Trầm Thiên Ân đã tiện tay năm lấy một chiếc đũa trên bản, nhẹ nhàng ném ra.
Một tiếng giòn vang truyền ra, chỗ giữa trán Vân Ngọc Hạ có thêm một chiếc đũa, trên mặt bà ta xuất hiện không cam lòng và giận dữ, ngay sau đó, thân thể xụi lơ trên đất, hoàn toàn mất đi sức sống.
- -----------------