Vừa nghĩ tới đây, Triệu Kiến Minh lập tức tỉnh táo lại, lúc này anh ta cân nhắc một lát, mới trầm giọng nói: “Quản gia Phương, tình hình trước mắt ông cũng thấy rõ rồi đấy." “Tôi chỉ có một phương án bày ra, đó chính là đẩy chiếc xe vào trong sông, ngăn cản nó nổ mạnh. "Nhưng mà phương án này cũng có nguy hiểm rất lớn, nếu vận may của cô chủ nhà ông không được tốt, khi xe tiến vào trong sông lập tức nổ mạnh, hoặc là va chạm áp lực của nước mạnh, đều có khả năng mất mạng!” “Cho nên muốn cứu người hay không, ông quyết định đi
Triệu Kiến Minh rất thông minh, chỉ trong nháy mắt xuôi dòng đẩy thuyền, đổ hết trách nhiệm lên người quản gia Phương.
Nói như vậy, dựa theo phương án của anh ta cứu người, có thể cứu sống tất nhiên là công lao của anh ta.
Nhưng một khi thất bại, đều là trách nhiệm của quản gia
Phương. Bùi Nguyên Minh vốn nghe cô gái này là người nhà họ Phương, nhớ tới quan hệ giữa mình và Phương Trung Nghĩa, anh đều đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng nghe lời Triệu Kiến Minh nói, anh lại dừng bước lại.
Bởi vì anh biết rõ, nếu dựa theo phương án của Triệu Kiến Minh mà nói, tỷ lệ cô gái này sống sót đừng nói là ba mươi phần trăm, cho dù mười phần trăm cũng khó nói.
Triệu Kiến Minh này đúng là lấy mạng người ra để đùa giỡn
Quản gia Phương luống cuống chân tay nhìn cảnh tượng trước mất, nhưng rất nhanh ông ta tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Cậu Triệu, cậu là chuyên gia trong phương diện này, tôi tin lời cậu. "Nhỡ đâu thực sự xảy ra chuyện, cũng sẽ không có người truy cứu trách nhiệm của cậu "
Nghe thấy lời quản gia Phương nói, trên mặt Triệu Kiến Minh lập tức xuất hiện nụ cười, sau đó cởi âu phục ra, bước từng bước tiền lên.
Vừa đi, anh ta vừa nói: "Quản gia Phương ông yên tâm đi, tôi sẽ dùng toàn lực cứu cô Phương!" "Vì thế tôi nguyện ý đánh cược sự nghiệp của mình!
Sau khi nói xong, Triệu Kiến Minh chuẩn bị đạp lên xe Lamborghini một cái "Dừng tay!"
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Bùi Nguyễn Minh không nhịn được mở miệng: “Anh đá một cái ra, lực chấn động mạnh rất có khả năng khiến động cơ nổ mạnh trước! “Hơn nữa cho dù động cơ may mắn không nổ mạnh, nhưng anh chú
ý tới góc độ vị trí của cô Phương chưa?" "Kính chắn gió trước mặt cô ấy đã bị vỡ nát, một khi xe rơi vào trong sông, chắc chắn đầu xe vào trước, nơi này cách mặt sông năm mươi mét." "Đập xuống từ khoảng cách này, anh cảm thấy cô Phương còn có khả năng sống sót sao?" "Anh làm như vậy, quả thực là đang lấy tính mạng của cô Phương ra trêu đùa, đang đánh cược một con đường sống gần như xa vời!”
Bùi Nguyễn Minh thật sự không để ý tới sự sống chết của người nhà họ Phương, nhưng không đành lòng trơ mắt nhìn một thiếu nữ trẻ tuổi bị người ta gài bẫy, cho nên bắt đầu nhanh chóng mở miệng. Xung quanh lập tức yên tĩnh, gần như tầm mắt mọi người đều cùng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Tên nhóc này nói một lúc, tuy mọi người đều không hiểu gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng lợi hại. "Cậu là ai?" “Cậu có biết tùy tiện nói thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay không?" “Tôi là chuyên gia phương diện quản lý an toàn đấy! "Bây giờ cho dù là đội phòng cháy chữa cháy có mặt ở hiện trường, cũng phải nghe ý kiến của tôi cứu người "Cậu là cái rẻ hành gì? Vậy mà cậu dám ngăn cản tôi cứu người " "Có tư tưởng xấu
Lúc này vẻ mặt Triệu Kiến Minh nghiêm nghị, ngoại trừ cách ăn mặc của Bùi Nguyên Minh khiến anh ta khinh bỉ ra, quan trọng nhất chính là, Bùi Nguyễn Minh vạch trần tâm lý hi vọng của anh ta.
Trên thực tế, trong lòng Triệu Kiến Minh biết rất rõ, dựa theo phương án của mình, xác suất cứu người thật sự chưa tới mười phần trăm.
Cho dù rơi vào trong sông không chết, xuống nước cứu người thể nào còn là một vấn đề.
Nhưng chuyện này trong lòng anh ta rõ thì thôi, sao một nhân vật nhỏ như Bùi Nguyên Minh có thể kêu gào làm trái lại trước mặt công chúng?
- -----------------