Bùi Nguyên Minh kìm nén tức giận nói: “Tôi không biết anh là chuyên gia gì, nhưng anh làm như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, anh không biết sao?" “Biện pháp duy nhất lúc này, chính là dùng tốc độ nhanh nhất kéo cửa xe ghế lái, cởi dây an toàn ra, rồi đưa cô Phương ra ngoài! "Nhưng một loạt động tác này, cần phải hoàn thành trong vòng ba giây! "Một khi thất bại, người cứu viện và đương sự đều trực tiếp rơi vào trong sông!" "Làm như vậy, xác suất thành công sẽ là năm mươi phần trăm! “Nếu anh là chuyên gia, hắn là nhìn ra được, đây là biện pháp duy nhất “Biện pháp duy nhất sao?” Tuy Triệu Kiến Minh biết rõ, biện pháp mà Bùi Nguyên Minh nói có tồn tại khả năng sống sót.
Nhưng người quân tử thì không nhảy vào nguy hiểm, biết rõ mình có khả năng vì cứu người mà bị ảnh hưởng, sao Triệu Kiến Minh có thể dùng phương án này? “Theo tôi, cái gọi là biện pháp duy nhất của cậu, ngoại trừ khiến mình mất mạng theo, căn bản không có khả năng “Trong vòng ba giây mở cửa xe, cởi dây an toàn ra, lại đưa người ra ngoài?” "Người nào có thể làm được?" “Cho dù có thể làm được, cậu có thể đảm bảo chân cô Phương không bị mắc kẹt ở chỗ tay lái không?” “Một khi bị kẹt, muốn đưa cô ấy ra ngoài, thì không phải trong vòng một hai giây có thể hoàn thành " "Hơn nữa trong quá trình này, còn có khả năng nổ mạnh rất cao!" "Tên nhóc, cậu đừng làm ra vẻ hiểu biết nữa, chậm trễ tôi cứu người "Cậu nghĩ rằng tôi không biết tâm tư của cậu thế nào sao?" "Cậu nghe thấy thân phận của cô Phương, cho nên muốn lấy lòng mọi người, lừa gạt có được thưởng thức của nhà họ Phương!" “Tôi nói cho cậu biết, Triệu Kiến Minh tôi sẽ không để cậu đánh chủ ý như vậy! "Sống chết của cô Phương mới là quan trọng nhất "Cậu tiếp tục làm ra vẻ đi, một khi chậm trẻ việc tôi cứu người, chuyện này cậu phải chịu trách nhiệm Sau khi nói xong, Triệu Kiến Minh liếc mắt nhìn quản gia Phương một cái, nói. “Quản gia Phương, làm phiền ông dẫn người dọn sản, đừng làm ảnh hưởng tới việc
tôi cứu người!
Bùi Nguyễn Minh cau mày nói: “Anh làm như vậy thực sự sẽ xảy ra chuyện... Lúc này quản gia Phương nhíu mày nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Người trẻ tuổi, cậu là chuyên gia quản lý an toàn, hay là người của đội phòng cháy chữa cháy?" Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Không phải, nhưng tôi từng là lĩnh trong quân đội, có kinh nghiệm phương diện này.”
Quản gia Phương sửng sốt một lát, nói: “Xin hỏi cậu thuộc đội ngũ nào?" Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Tôi không thể nói, nhưng mà tôi có thể đảm bảo, trí thức phương diện này, tôi sẽ không kém vị anh Triệu kia" “Ha ha ha, còn từng đi lính nữa chứ?" Vẻ mặt Triệu Kiến Minh trào phúng: "Nhìn cánh tay cẳng chân của cậu xem, tôi thấy cậu không khác gì kẻ lừa đảo!" “Theo tôi, đừng nói là cậu từng đi lính, cho dù cậu từng đi lính thật, trừ khi cậu ở trong đội ngũ đặc chủng nổi tiếng, nếu không cậu có tư cách gì cứu người?" "Mà người của những đội ngũ này, đều là Binh Vương, người như cậu, có thể là Binh Vương sao? Quả thực là buồn cười
Quản gia Phương liếc mắt nhìn kỹ Bùi Nguyễn Minh một lát, sau đó khoanh tay mim cười nói: “Cậu bạn, cảm ơn ý tốt của cậu "Nhưng mà tôi càng tin tưởng cậu Triệu hơn, chuyện này cậu đừng những tay nữa." Rất rõ ràng, quản gia Phương này lựa chọn tin tưởng Triệu Kiến
Minh tên tuổi vang dội, mà không nghe theo Bùi Nguyễn Minh.
Mọi người cũng gật đầu theo
Nếu Bùi Nguyễn Minh có thể lấy ra chứng nhận gì đó chứng minh mình từng đi lính, như vậy có lẽ lời nói của anh còn có sức thuyết phục.
Nhưng tên nhóc này ngay cả đội ngũ của mình đều không nói ra được, như vậy tám mươi phần trăm là một tên lừa gạt, người nào cũng không muốn tin tưởng anh!
- -----------------