Bùi Nguyên Minh cười, nói: “Không sao, một chút tiền lẻ mà thôi, gia đình hòa thuận quan trọng hơn”
“Hơn nữa bây giờ, có lẽ anh sẽ không chịu thiệt”
“Sẽ không chịu thiệt sao?”
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân kinh ngạc, không biết những lời này của Bùi Nguyên Minh là có ý gì.
Bùi Nguyên Minh đi tới góc, trực tiếp ấn gọi cho Tạ Doãn Thần, một trong sáu thế tử ở thủ đô: “Doãn Thần à, tôi nghe nói gần đây cậu sắp quay một bộ phim điện ảnh tên là “Tốc độ cuồng dã”
, nghe nói cần dùng xe sang đứng đầu thế giới, quay xe thực?”
“Anh Bùi, tin tức của anh thật nhanh nhạy, bộ phim này của tôi đầu tư gần mười bảy nghìn năm trăm tỷ, trong đó có một nửa dùng để mua xe sang, hơn nữa những chiếc xe sang này sẽ dần bị hư hỏng trong tình tiết phim”
Hiếm khi Tạ Doãn Thần nhận được điện thoại của Bùi Nguyên Minh, anh ta lập tức giải thích.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Vậy thì trùng hợp quá, đúng lúc trong tay tôi có lượng lớn xe cần bán ra, tổng cộng một nghìn bốn trăm tỷ, cậu xem giúp tôi bán được hồi vốn hay không?”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh gửi mấy bức ảnh qua.
Một lát sau tiếng cười sang sảng của Tạ Doãn Thần truyền tới: “Anh Bùi, không thể ngờ tới trong đống xe của anh, còn có mấy chiếc bản số lượng có hạn trên thế giới “Có cái mấy chục năm lịch sử, đều là loại xe kinh điển, tôi không giải thích nhiều với anh nữa”
“Tóm lại, đống xe này của anh tôi muốn”
“Bảy nghìn tỷ tất cả, không thành vấn đề đúng không? “Không thành vấn đề”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng: “Tôi bảo người đưa xe và giấy tờ qua: Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh thuận tay cúp điện thoại.
Bởi vì tất cả mọi người đều ở trong phòng khách, cuộc điện thoại này của Bùi Nguyên Minh không gạt được đám Thanh Linh.
Lúc này Thanh Linh và Lục Thủy Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều cùng bĩu môi.
Lục Thiên Vũ lại càng cười mỉa nói: “Làm ra vẻ gì chứ? Với đám xe rách này, vừa cũ vừa nát, bán xe cho người của anh, không biết chiếm hời lớn một chút”
“Tự anh không biết, không mặc cả, cho nên thiệt một khoản tiền lớn, chuyện này có thể trách tôi sao?”
“Chỉ
có thể trách anh ngốc!”
“Bây giờ còn làm bộ làm tịch nói bán đống xe nát này được bảy nghìn tỷ?”
“Trên thế giới này còn có người ngốc như anh nữa sao?”
Sau khi nói xong, Lục Thiên Vũ còn lộ vẻ mặt trào phúng giơ ngón giữa với Bùi Nguyên Minh.
Thanh Linh vốn cho răng Bùi Nguyên Minh thực sự bán được xe, đang hối hận.
Lúc này nghe thấy thế, bà ta lập tức thở phào một hơi.
Có đạo lý, đầu năm nay có nhiều người coi tiền như rác như thế à? Tùy tiện mua một đống xe nát về? Cậu cho rằng mình là ai? Thanh Linh lập tức ôm hai tay, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh à, không phải mẹ muốn nói con đâu!”
“Ứng xử hay là buôn bán, đều phải làm đến nơi đến chốn”
“Lỗ vốn, coi như là giáo huấn, ngã một lần!”
“Mẹ nghĩ con vẫn nên nhanh chóng chuyển tiền cho mẹ đi, như vậy tránh sau này con sẽ bị người ta lừa gạt!”
Lục Thủy Nhiên cũng liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, cậu đúng là không biết tốt xấu, xe máy nhà chúng tôi tốt như vậy bán cho cậu mười triệu rưỡi, xem như cậu chiếm hời lớn, cậu biết không?”
“Vậy mà không cần, có phải cậu ngốc hay không? “Nhanh lấy tiền ra, nếu không...”
Không đợi Lục Thủy Nhiên nói hết lời, bỗng nhiên trong di động của Bùi Nguyên Minh truyền tới giọng nói thông báo.
“Nhận được bảy nghìn tỷ Tạ Doãn Thần chuyển tới”
Biểu cảm của Lục Thủy Nhiên lập tức cứng ngắc, khóe mắt giật giật, mãi mà không nói nên lời.
Lục Thiên Vũ thì run lẩy bẩy, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó có thể tin.
Mà Thanh Linh lại càng trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống đất: “Oan nghiệt! Bảy nghìn tỷ của tôi!”
- -----------------