Thời điểm Bùi Nguyên Minh xuất hiện ở nhà họ Hòa thì toàn bộ nhà họ Hòa lúc này đã gà bay chó chạy. Mặc dù còn có mấy người vệ sĩ đang trông coi cửa chính nhưng trong lòng của bọn họ đã vô cùng bàng hoàng rồi. "Nhanh lên, nhanh lên phải người đi cầu cứu đạo quán Ngũ Mai." "Lần này là cậu ba té xíu."
"Chúng ta mời thầy thuốc từ bệnh viện tới đều không làm gì được."
"Làm sao bây giờ?"
"Không tốt, cậu bốn cũng lên cơn sốc rồi"
"Bên này cũng có người đổ."
Toàn bộ nhà họ Hòa đều tưng bừng hỗn loạn, ngoại trừ anh và dòng dõi đích tôn, có một vài người hầu và vệ sĩ đột ngột ngã xuống.
Nếu là người trong dòng chính nhà họ Hòa thì bọn họ còn nghĩ biện pháp cứu giúp, nhưng mà người làm và vệ sĩ cũng không được để ý tới.
Khi Bùi Nguyên Minh đi ngang qua, sắc mặt ngưng trọng, chỉ là anh cũng không có ra tay mà híp mắt nhìn về phương hướng nhà thờ tổ của nhà họ Hòa.
Âm khí ngất trời.
Huyết khí đầm tận trời cao.
Điềm báo về việc không may.
Thầy phong thủy đệ nhất ở Cảng Thành trong truyền thuyết kia, thật sự là có bản lĩnh.
"chị ơi, mau cứu mẹ em đi"
Khi mà Bùi Nguyên Minh xuất hiện trong phòng tiếp khách, anh nhìn thấy Hòa Bích Ngân đang lảo đảo vọt ra từ bên sau, nước mắt như mưa.
Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến Hòa Bích Ngân đang kích động, mà đi thẳng vào phía sau.
Trên ghế sô pha sau phòng tiếp khách, đang có một người phụ nữ quý phái nằm ở đó, là vợ thứ tư của Hòa Phong Thanh, Hoắc Thu Lan.
Sắc mặt của Hoắc Thu Lan đã biến thành màu đen, cả người run rẩy không ngừng, khóe miệng trào ra bọt mép.
Mấy cái bác sĩ đang luống cuống tay chân ở bên cạnh, hẳn là đã dùng đủ thủ đoạn nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Bùi Nguyên Minh cũng không có tiến lên mà chỉ híp mắt phân tích tình huống.
Âm khí đã nhập thể, thậm chí nhập thẳng vào trong lòng rồi.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh cũng không có thiện cảm gì đối với Hoắc Thu Lan, nhưng mà bây giờ ở đây lại không có Hòa Phong Thanh, người thân cận nhất với ông ta cũng chỉ có trước mặt là Hoắc Thu Lan này. Nhớ quay lại web truyện
T am l inh nhé.
Cho nên Bùi Nguyễn Minh cũng không có nói nhảm, mà là tiến lên một bước, đá văng mấy cái bác sĩ ra, sau đó cắn nát ngón tay ra một giọt máu rồi đặt tại giữa trán Hoắc Thu Lan.
Bùi Nguyễn Minh đấu tranh giết chóc nhiều năm, một thân sát khí chính là khắc tinh lớn nhất của âm khí.
Bây giờ, một giọt máu của anh đặt ở giữa trán của Hoắc Thu Lan, người bà ta lập tức chuyển biến tốt lên không ít. Sau đó, bà ta cũng không còn sùi bọt mép nữa, trên mặt cũng khối mục mấy phần huyết sắc.
Thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh mới ra hiệu bác sĩ bên cạnh truyền dịch cho bà ta.
"Cậu là ai?"
Ngay lúc này, cửa sau bị người đá bay ra ngoài, một đám người mặc đồ truyền thống với sắc mặc kiêu căng đi tới.
Một người đàn ông trung niên trong đó quát to Bùi Nguyên Minh: "Mày là ai?" "Mày ở đây làm gì?"
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn đám người, sau đó rơi vào một người đàn ông mặt chữ Quốc ở chính giữa.
Mặt mũi người đàn ông này dường như có vài phần quen thuộc, hình như anh đã từng nhìn qua trên cái báo chí tạp chí gì rồi,
chỉ là trong lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không nhớ ra rốt cuộc ông ta là ai.
Nhưng mà người phụ nữ bên cạnh thì Bùi Nguyên Minh lại nhận ra, Sư Tuệ Lan, đệ tử của đạo quận Ngũ Mai.
Đơn giản mà nói thì những người bên cạnh Sư Tuệ Lan này đều là người của đạo quan Ngũ Mai.
Bùi Nguyên Minh híp mắt lại, chợt nhớ tới người đàn ông mặt chữ Quốc này là ai. Ông ta hẳn là Tô Phúc Lâm, thầy phong thủy đệ nhất Cảng Thành mà Hòa Phong Thanh đã nói.
"Nói. Mày rốt cuộc là ai?"
Bây giờ, người đàn ông trung niên vừa rồi lên tiếng hỏi lần nữa.