Cảnh tượng này khiến cho ánh mắt Công Tôn Vũ Nhiên hơi nheo lại, một lát sau, trong ánh mắt đó mang theo sát ý và hơi lạnh. | Cô ta không tin Bùi Nguyên Minh dám chống lại Long Tông Trạch.
Đây chính là đại biểu cho nhà họ Long, đại biểu cho nhân vật lớn ở Long Môn.
Anh ta đến, ngay cả Bùi Cửu Thiên cũng phải nể mặt anh ta mấy phần, đặc biệt phái người đưa quà đến.
Họ Bùi này có tài đức gì mà dám phản kháng anh Long?
Các đệ tử khác của chấp pháp đường cũng đều quay sang nhìn nhau, sau đó một đệ tử đầu cua dữ tợn đi lên trước một bước, cười lạnh nói.
“Tôi nói cho anh biết, có bản lĩnh thì anh thủ giết chúng tôi xem? Tát một cái thì có gì giỏi chứ? Anh dám giết chết tôi, tôi phục anh”.
Hiển nhiên anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh chỉ đang phô trương thanh thể mà thôi, chỉ dám vung tay dọa người, không dám thật sự giết những người bọn họ.
Răng rắc.
Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Minh đi lên một bước túm cổ tên đệ tử hung hăng càn quấy của chấp pháp đường kia, đột nhiên nhấc lên.
Một tiếng vang giòn, cơ thể của đệ tử chấp pháp đường này trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, không còn hơi thở.
Trên mặt anh ta còn mang theo vẻ khó mà tin được cùng với vẻ khiếp sợ.
Hiển nhiên là chết không nhắm mắt, không tin Bùi Nguyên Minh lại thật sự dám giết chết mình.
Tâm trạng của mọi người đều chấn động, vẻ mặt khó coi tới cực hạn, Công Tôn Vũ Nhiên thì nghiêm túc nói.
“Bùi Nguyên Minh, anh chán sống hả, anh lại dám giết chết đệ tử của chấp pháp đường chúng tôi”.
Mười đệ tử của chấp pháp đường đồng thời rút vũ khí ra nhằm về phía Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt
Bùi Nguyên Minh đạm mạc, đi lên một bước, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, gạch men sứ trên mặt đất vỡ vụn, bắn ra từng mảnh.
“Nếu như với phong cách hành sự này của mấy người lại có thể đại biểu cho chấp pháp đường, như vậy chấp pháp đường của Long Môn cũng không cần thiết phải tồn tại nữa”
Cái gọi là chấp pháp đường hẳn là nên đại biểu cho công chính và quyền uy nội bộ, là lợi khí giám sát ba mươi sáu phân hội trưởng.
Nhưng lúc này đây ở trong mắt Bùi Nguyên Minh, chấp pháp đường của Long Môn đã biến thành công cụ để người ta lạm dụng chức quyền.
Đối với loại người này, Bùi Nguyên Minh căn bản sẽ không nương tay.
Gần như cùng một thời gian, Thôi Văn Triết lấy tốc độ cực nhanh đánh ngã toàn bộ đệ tử chấp pháp đường đang canh giữ ở bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi một Công Tôn Vũ Nhiên mang theo khí thế hùng hổ mà đến, vô cùng phách lối đã trở thành người trơ trọi.
Một đám người nhà họ Giang cảm thấy nở mày nở mặt, không quan tâm đến vết thương trên người, toàn bộ đều hưng phấn hô to.
“Tốt quá, tốt quá rồi!”. "Anh điên rồi, anh điên rồi!”.
“Tàn sát đệ tử cùng tông môn tội ác tày trời, Bùi Nguyên Minh, chức phân hội trưởng kia cũng không bảo vệ được anh, anh chờ bị diệt cả nhà đi.”
“Ngay cả con chó mà nhà anh nuôi cũng phải chết” Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp. “Đây chính là di ngôn của cô đấy hả?”
- -----------------