“Anh..” Công Tôn Vũ Nhiên bị nghẹn họng, nhưng cô ta nhanh chóng kịp phản ứng.
| Cấp dưới của mình đều đã chết hết, chính mình còn chưa chết, xem ra Bùi Nguyên Minh thật sự kiêng kị thân phận và chỗ dựa của cô ta, cho nên không dám làm gì cô ta.
Ngay sau đó, vốn dĩ đang thấp thỏm lo âu, lúc này Công Tôn Vũ Nhiên đã khôi phục lại thái độ ngạo kiều, lạnh lùng nói.
"Bùi Nguyên Minh, anh dám đụng đến tôi thì Giang Hoành Lâm chắc chắn phải chết.”
| “Tôi có thể nói thật cho anh biết, bởi vì ủng hộ anh, Giang Hoành Lâm đã | bị bắt, bị giam vào tù.”
| “Còn nữa, nghe nói Giang Ngọc Hạ cùng anh xem mắt, nửa tiếng trước đã bị tôi đưa đến trên giường anh Long”
“Nếu như anh làm trái tôi, sau khi người phụ nữ kia bị anh Long chơi chán, tôi cũng sẽ giết chết cô ta”
"Tôi nói cho anh biết, hiện tại người của anh ở trong tay tôi, anh có thể làm gì được tôi chứ?”
“Đừng phô trương thanh thể làm gì, anh căn bản không dám giết tôi. Không giết tôi, ông cháu nhà họ Giang kia còn có thể có đường sống, giết tôi rồi, anh Long giận dữ, thây ngang khắp đồng, đến khi đó toàn bộ nhà họ Giang đều sẽ phải chôn cùng anh”.
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lẽo, không nghĩ đến trong vòng một đêm ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
"Anh dám động đến tôi, đám người Giang Hoành Lâm chắc chắn phải chết”.
Lúc này đây Công Tôn Vũ Nhiên ngoài mạnh trong yếu. Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, vẻ mặt anh lạnh lùng đến cực hạn. “Phế người phụ nữ này đi.” Trong chớp mắt, Bùi Nguyên Minh làm một thủ thể đánh.
Chỉ thấy Thôi Văn
Triết đi lên một bước, trong ánh mắt hoảng sợ của Công Tôn Vũ Nhiên, răng rắc một tiếng đánh gãy tay chân cô ta.
“Á!” Tiếng hét thê lương truyền đến, Công Tôn Vũ Nhiên đau đến mức cả người run rẩy.
“Anh muốn làm gì?” “Đánh gãy tay chân tôi, anh Long sẽ không bỏ qua cho các người đâu.” Bùi Nguyên Minh hờ hững nói.
“Nhớ kỹ lấy khẩu cung nhà họ Giang sau đó giết chết bọn họ, tiếp theo tìm cơ hội bắt Bùi Nguyên Minh, đã nghe thấy chưa? Anh ta dám phản kháng thì dẫn theo mấy chục nghìn đệ tử Long Môn Cảng Thành và Las Vegas trực tiếp giết chết anh ta.”
“Tôi cũng không tin anh ta song quyền có thể địch được bốn tay”
“Chúng ta có nhiều người như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết anh ta rồi.”
“Long Tông Trạch đúng không, là tôi, Bùi Nguyên Minh đây”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững lên tiếng, không bởi vì lời nói của đối phương mà tâm tình có chút biến hóa nào.
“Tôi gọi cú điện thoại này cho anh là vì nói cho anh biết. Cho dù là hội trưởng Giang hay cô Giang, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, anh cũng có chuyện, bọn họ mất một sợi tóc, tôi sẽ đánh gãy chân tay anh, khiến anh sống không bằng chết”.
“Bùi Nguyên Minh?” Đầu dây bên kia, Long Tông Trạch hơi sửng sốt, giống như rất bất ngờ khi người gọi là Bùi Nguyên Minh, sau đó anh ta cười lạnh một tiếng.
“Phế vật, ốc không lo nổi mình ốc còn ở chỗ tôi làm màu?” “Anh nghĩ gì thế?”
- -----------------