“Tôi nói cho anh biết, lần này tôi không chỉ đại diện cho Chấp Pháp Đường của Long Môn, mà là cả Long Môn”
“Anh chỉ là một phân hội trưởng, đứng trước mặt tôi giả vờ gì chứ?” “Tôi bảo anh nằm úp thì anh phải nằm úp, bảo anh quỳ thì phải quỳ”
Giọng nói của Long Tông Trạch dù cách điện thoại di động nhưng vẫn nghe thấy sự hung dữ: “Đúng rồi, tôi vừa mới cho người đưa Giang Ngọc Hạ đi tắm rửa sạch sẽ”.
| “Đợi sau khi cô ta tắm rửa sạch sẽ, tôi nhất định sẽ thương tiếc cô ta thật tốt”
“Có phải là anh chưa từng chơi đùa phụ nữ không?” “Có muốn đến xem tôi chơi không?” "Ha ha ha ha."
Tiếng cười của Long Tông Trạch sằng bậy lại tùy tiện, kiêu ngạo bá đạo tận trời.
Anh ta cơ bản không quan tâm Công Tôn Vũ Nhiên có hoàn thành nhiệm vụ hay không, cũng không quan tâm Bùi Nguyên Minh đang làm gì.
Đối với anh ta mà nói thì một phân hội trưởng như Bùi Nguyên Minh chỉ là một con bù nhìn có thể chơi đùa thỏa thích mà thôi.
Với thân phận của anh ta thì muốn chỉnh như thế nào cũng được, chỉnh đến chết cũng không ai dám nói một câu nào.
Sự uy hiếp của Bùi Nguyên Minh tất nhiên là cũng không hề có chút lực sát thương nào với anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng cảm giác rằng chỉ cần nửa phút là mình có thể giết chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh siết chặt điện thoại di động, anh lạnh nhạt thản nhiên. nói: “Long Tông Trạch, mong là trước khi chết mày cũng có thể phách lối như vậy.”
“Mong là đến lúc đó mày không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ” “Tao? Quỳ xuống đất xin tha thứ sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó tin của Long Tông Trạch, trong đó còn kèm theo tiếng cười vang của những người phụ nữ khác.
“Mày cho rằng tao là ai? Mày nghĩ tao đang ở đâu?” "Ai dám đụng chạm, gây sự với tao, chờ chết đi!”
Nói xong Long Tông Trạch không nhịn được gào to nói: “Bảo con khốn đó tắm nhanh lên một chút, nghe lời một chút, ông đây không nhịn được nữa”
"A!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm của Giang Ngọc Hạ, có lẽ là cô ta phản kháng nên bị người ta tát một bạt tai.
Trong giọng nói của cô ta ẩn chứa
sự đau đớn, tủi nhục và tuyệt vọng.
Hẳn là làm thế nào cô ta cũng không ngờ rằng với thân phận của mình, sau khi bị dẫn đi lại gặp phải chuyện như vậy.
Nghe thấy tiếng động phát ra trong điện thoại, vẻ mặt của Công Tôn Vũ Nhiên rất hả hê. | Bây giờ cô ta đã bị tàn phế, nhưng mà cô ta càng hy vọng Bùi Nguyên Minh cũng bị tàn phế.
Chỉ có khiến Bùi Nguyên Minh nếm trải đau khổ trên đời mới khiến Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy sung sướng.
“Được rồi, tiện thể nói cho mày biết một tiếng, tạo vừa mới uống mấy viên thuốc màu xanh da trời, một tiếng nữa là có tác dụng rồi.”
“Không phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” “Tao cho mày thời gian nửa tiếng” “Nếu không có cả họ Giang của chúng ta sẽ kết thúc tuổi xuân đấy!” “Nếu như mày thấy khó chịu thì giết tao qua điện thoại đi” “Mày dám không?” “Tao đang ở đạo quán của Long Môn”. “Mày đến đây đi, tới làm gì tao đi!”
Xung quanh đó, những người bạn của Long Tông Trạch cười lớn, nói qua điện thoại: “Đúng vậy, giết bọn tao qua điện thoại đi!”
“Chúng ta sợ quá đi mất!” "Ha ha ha ha."
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng cúp điện thoại, thản nhiên nói: “Nhanh lên một chút, đã có người muốn chết, cuối cùng tôi cũng được tiễn bọn họ lên đường”
Nghe vậy Thôi Văn Triết trực tiếp giẫm chân ga hết cỡ.
“Bùi Nguyên Minh, tuy là anh có thân thủ bất phàm, nhưng nếu anh muốn. đụng đến cậu chủ nhà họ Long là Long Tông Trạch sao?”
“Đơn giản là mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày.” Công Tôn Vũ Nhiên nghe vậy liên tục cười lạnh.
"Không nói đến mấy trăm đệ tử của Chấp Pháp Đường ai nấy cũng đều đáng sợ, chỉ đơn giản mấy người bên cạnh cậu chủ Long cũng đã có mấy vệ sĩ là binh vương đỉnh phong rồi”
“Đã từng có không biết bao nhiêu người muốn gây sự với anh ta, nhưng không phải đều bị giết chết sao?”
- -----------------