Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2714


trước sau

Một ám vệ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo vài phần cuồng loạn mà bổ ra trường đao nước vào trong tay.

“Keng!”

Thôi Văn Triết không né tránh mà thay vào đó hai tay cầm đao, ánh sáng lưỡi kiếm biến thành ánh trăng vào lúc này, cứ như vậy mà gào thét.

Trường đao nước vào trong tay ám vệ này dễ dàng biến thành hai khúc, đồng thời lưỡi kiếm lóe lên, cổ họng của ám vệ xuất hiện một chút màu đỏ, sau đó nhanh chóng lan ra.

Những ám vệ khác thấy vậy đều lạnh run người. Họ lùi lại theo bản năng, muốn dùng súng một cách liều lĩnh.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

Thôi Văn Triết lạnh lùng một đao quét ngang.

Ngay sau đó, ám vệ tay cầm súng ngay cả cơ hội chạy cũng không có, từng người đều ôm cổ họng với vẻ khó tin, sau đó xụi lơ trên đất.

Thôi Văn Triết đã mạnh tới vượt qua trình độ trong quá khứ.

Dễ dàng giải quyết nhiều cao thủ như vậy, đây tuyệt đối không phải binh vương bình thường có thể làm được.

Thôi Văn Triết của lúc này đã thật sự chạm tới ngưỡng cửa cấp độ chiến thần. Nhưng sau khi giải quyết những người này, anh ta lại không tiếp tục ra tay mà lại lạnh lùng nhìn Sư Tuệ Lan với vẻ mỉa mai. Sự tĩnh lặng đã trở lại trong không gian.

“Thôi Văn Triết..” Sư Tuệ Lan trợn mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Thôi Văn Triết, gào thét.

“Sao anh dám?” Sao anh dám giết nhiều người của tôi như thế?”

“Anh biết những người này đều là người của ai không?”

“Anh còn muốn lăn lộn ở Cảng Thành và Las Vegas nữa không hả?”

“Đi con đường tối tăm với tên Bùi Nguyên Minh ăn cơm mềm này, nhà họ Thôi các người thật sự muốn chết sao?”

“Các người thế này là đang tìm đường chết!” Lúc này Sư Tuệ Lan cả người run rẩy vì tức giận.

Những người này đều là quân tinh nhuệ mà Bùi Cửu Thiên cho cô ta. Họ mở miệng một tiếng cô chủ, ngậm miệng cũng một tiếng cô chủ khiến cô ta hết sức hài lòng.

Nhưng không ngờ những người này tất cả đã bị tên Thôi Văn Triết này giết sạch.

Thôi Văn Triết không trả lời mà lại búng tay một cái, liền thấy chỗ cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó, tất cả thi thể bên ngoài bị vứt vào, đồng thời còn có mấy chục quân tinh nhuệ của Long Điện tại Cảng Thành và Las Vegas
tay cầm súng chặn tất cả đường ra.

Sư Tuệ Lan của lúc này đã mất hết hy vọng. Ánh sáng trong mắt cô ta biến đổi, một lúc sau không nhịn được lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, nói đi, rốt cuộc ai đã bán đứng tôi?”

“Bản đứng cô?” Bùi Nguyên Minh uống trà, gần như cười thành tiếng.

“Cô nghĩ thân phận địa vị của mình rất cao, cô đáng để có người bán đứng?” Bùi Nguyên Minh vẻ mặt ghét bỏ.

“Dựa vào loại phụ nữ ngực lớn không có não như cô, chỉ có đội nồi giúp người khác chứ làm gì đáng để người khác bán đứng!”.

“Nhưng mà, nếu cô đã tới rồi, vậy thì cũng tiết kiệm được chút sức của tôi”.

“Học trò giỏi của đạo quan Ngũ Mai không chỉ thông địch phản quốc mà trong lúc ban đêm gió lớn còn mang theo một nhóm lớn cao thủ tới ám sát tôi”

“Có lẽ đạo quận Ngũ Mai sẽ cho tôi một lời giải thích về chuyện này nhỉ?”

Nghe được lời này, khóe miệng Sư Tuệ Lan run rẩy, mí mắt nhảy dựng, sau đó cô ta lạnh lùng nói: “Tất cả hành động tối nay của tôi đều không có bất cứ liên quan nào tới đạo quan Ngũ Mai!”

“Tôi khó chịu anh dựa vào Dương Đế Minh như bộ dạng một con chó đội lốt người!”

“Chỉ vậy mà thôi!”

Dứt lời, Sư Tuệ Lan lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi không thể không bội phục anh, ăn cơm mềm tới trình độ này của anh cũng coi như xưa nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có ai được như anh!”

“Chắc mọi chuyện tối nay do Thôi Nhã Tuyết sắp xếp đúng chứ?”.

“Cô ta không chỉ đoán được tôi sẽ tới ám sát anh mà còn để em trai ruột của cô ta bảo vệ anh!”

“Cô ta thích bảo vệ anh như vậy mà anh lại có nhiều phụ nữ ở bên ngoài như vậy?”

“Anh không thấy có lỗi với cô ta sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện