Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2715


trước sau

**********

Chương 2715

Dễ nhận thấy, lúc này trong mắt Sư Tuệ Lan, Bùi Nguyên Minh vẫn chỉ là một tên ăn cơm mềm.

Vì vậy Sư Tuệ Lan cảm thấy, chỉ cần chia rẽ mối quan hệ của Bùi Nguyên Minh và Thôi Nhã Tuyết thì cô ta còn có khả năng chuyển bại thành thắng.

Bùi Nguyên Minh cười nhạt, thản nhiên nói: “Sư Tuệ Lan, cô không cảm thấy tới bước này rồi còn lấy lời nói kiểu này kích động tôi không có bất cứ ý nghĩa nào sao?”

“Nếu tôi muốn giết cô thì vừa rồi đã bảo người ra tay rồi, cần gì phải đợi tới giờ?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Sư Tuệ Lan hơi biến sắc.

“Rất đơn giản. Nói ra người đứng đằng sau rốt cuộc là ai, ai bảo cô tới giết tôi, thì tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn làm gì” Bùi Nguyễn Minh mỉm cười.

“Tuy tôi biết khả năng cao là Bùi Cửu Thiên không có não, nhưng nếu cứ khăng khăng muốn để oan ức lên đầu đạo quan Ngũ Mai thì tôi cũng không có ý kiến gì”

“Dù sao thì tôi đã muốn gây phiền phức cho đạo quan Ngũ Mai từ lâu rồi”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt thản nhiên khi nói tới đây. Sư Tuệ Lan biến sắc, trầm giọng nói: “Anh muốn hãm hại Bùi Cửu Thiên?”

Bùi Nguyễn Minh cười: “Cô nói phải, anh ta có thể phải nhiều người như vậy tới giết tôi thì tôi không thể hại anh ta sao?”

“Có điều nói vậy, cô cũng là một người phụ nữ đáng thương”

“Không chỉ bị anh ta chơi đùa thể xác, hơn nữa lúc này còn muốn có đội nồi thay. Còn cô lại định phản bội sư môn của mình để bảo vệ một người đàn ông không đặt mình trong lòng “Sư Tuệ Lan, tôi rất hiếu kỳ. Rốt cuộc Bùi Cửu Thiên đã hứa hẹn cho cô cái gì khiến cô một lòng với anh ta như vậy?

“Anh ta hứa hẹn chỉ yêu mình cô? Hay là hứa hẹn cho cô vị trí vợ của môn chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas?”

“Cô không cảm thấy cô ngốc tới mức đáng sợ, ngốc tới khó tin khi tin tưởng những lời nói khỉ gió của anh ta sao?” Đối mặt với với lời nói của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Sư Tuệ Lan nhảy dựng lên.

Bùi Nguyên Minh trước mắt như thể nhìn thấu mọi chuyện, mỗi câu nói đều đâm vào người Sư
Tuệ Lan, khiến cô ta không ngăn nổi mà nghi ngờ tất cả hành vì trước đó mình làm. Thấy Sư Tuệ Lan thấp thỏm lo sợ, tự nghi ngờ chính mình, Bùi Nguyên Minh thản nhiên vỗ tay nói: “Được rồi, trời sắp sáng rồi, tôi muốn đi uống trà sáng rồi.”

“Tôi cho cô một phút suy nghĩ.”

“Rốt cuộc muốn khai ra đạo quan Ngũ Mai hay Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas”

“Dù sao thì một trong hai đối với tôi mà nói đều ok hết.”

Sư Tuệ Lan mí mắt nhảy dựng, ngay sau đó bàn chân cô ta dậm mạnh lên đất, nhất thời thấy gạch men vỡ bay ra ngoài, cuốn theo vô số mảnh vỡ.

Một nhóm tinh nhuệ của Long Điện tại Cảng Thành và Las Vegas theo bản năng mà né tránh.

Giữa bụi đất cuồn cuộn, Sư Tuệ Lan lăn trên đất tới trước người Bùi Nguyên Minh, sau đó ngắm súng trong tay hướng về anh, hung hăng nói: “Chỉ cần giết anh, vậy thì không ai phải giải thích nữa!”

“Pằng!”

Nói dứt lời, Sư Tuệ Lan bóp mạnh cò súng, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng mang vẻ dữ tợn.

“Pằng!”

Chỉ đáng tiếc, lần bắn này của cô ta thất bại.

Lúc cô ta định bóp cò lần nữa, Bùi Nguyên Minh đã đưa tay nắm lấy họng súng hơi nóng với vẻ thản nhiên.

Theo động tác của Bùi Nguyên Minh, họng súng từ từ di chuyển trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của Sư Tuệ Lan, cuối cùng nhắm. vào huyệt Thái Dương của cô ta.

“Nói đi”.

“Người đứng sau cô, rốt cuộc là ai?”

“Hoặc nói, cố định bán đứng sư môn hay bán đứng đàn ông?”

“Hoặc là, bán đứng cả hai?”

“Tôi không bán đứng ai hết!”

Sắc mặt Sự Tuệ Lan khó coi đến cùng cực, ngay sau đó, vẻ dứt khoát thoáng hiện trong mắt cô ta, sau đó cô ta bóp mạnh cò súng.

“Pằng!”

Một thoáng đỏ tươi nở rộ vào thời khắc này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện