Cả đám người tránh sang một bên, vẻ mặt Ngô Kim Hổ tà ác đi vào, nhìn Giang Văn Huy đánh giá qua lại một lúc, mới cười nói: “Đúng vậy, xin tiền, lấy đại mấy chục tỉ ra đây cho anh mày tiêu vặt, thế nào?” “Tôi nói đùa với các anh thôi, các anh còn tưởng thật à? Tìm tôi lấy tiền?
Các anh biết tôi là ai chứ?” Giang Văn Huy hừ lạnh một tiếng, nếu những người này chỉ muốn tiền, vậy thì dễ nói, đối phương chắc là biết thân phận của anh ta, lấy thân phận là giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị, ở thành phố
Hải Dương này ai dám đụng vào anh ta.
“Ông đây mặc kệ mày là ai! Hôm nay nếu không đưa tiền, bọn tao lập tức xử mày, mày xem mà làm đi.” Ngô Kim Hồ lạnh lùng mở miệng, vừa nói xong, anh ta đá một cái, khiến cho bàn trà trong phòng khách gãy thành hai khúc.
“Á!” Triệu Lan Hương thét to một tiếng, cả người run rẩy.
“Câm miệng! Còn dám phát ra tiếng nào, ông đây xé nát miệng cô!” Ngô Kim Hổ trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương.
Mặt Triệu Lan Hương tái nhợt, nhưng lúc này lại bưng kín miệng mình, không để bản thân phát ra âm thanh nào.
Mà Giang Văn Huy trực tiếp bị cảnh trước mắt này dọa tiều, lúc này thân phận giám đốc gì đó đã bị anh ta ném lên chín tầng mây, đầu gối mềm nhũn quỳ thằng xuống.
“Vị…đại…đại ca này…Bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy… Ngày mai, ngày mai tôi gom tiền giao cho anh được không?” Giang Văn Huy nịnh nọt nói,
chỉ kém liếm giày cho Ngô Kim Hổ.
Nhìn thấy người đàn ông này chảy nước mũi, nước mắt quỳ xuống dập đầu, Ngô Kim Hổ có loại cảm giác khó tin nổi.
Một tên vô dụng như vậy lại có thể khiến cậu chủ Bùi phải tự mình sai một đám người đi tìm sao?
Chỉ có điều đối với việc mà Bùi Nguyên Minh giao cho, Ngô Kim Hồ cũng không dám hỏi nhiều dù chỉ một câu.
Lúc này Ngô Kim Hổ đá qua, đạp Giang Văn Huy một cái xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Ngày mai? Ông đây có thời gian cho mày tới ngày mai sao?”
“Đại ca, đại ca, thật sự phải ngày mai, cho dù muốn đi ngân hàng rút tiền cũng phải vào giờ đi làm đúng không?” Giang Văn Huy khóc lóc kể lể nói: “Anh cứ yên tâm, tôi là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị, tôi có tiền, một đồng cũng sẽ không đưa thiếu anh…”
Ngô Kim Hồ trở mình xem thường, cái tên bất tài này mà cũng dám nói là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị? Mơ mộng hão huyền chắc?
“Giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị, nghe hay quá nhỉ.” Phía sau, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của Giang Văn Huy.
Giang Văn Huy ngầng đầu không dám tin.
Bùi Nguyên Minh? Vậy mà là tên ở rể vô dụng, Bùi Nguyên Minh!
Vẻ mặt của Triệu Lan Hương cũng khó có thể tin nổi, sao lại là anh ta?