“Anh muốn gặp tôi, hay là gặp ông nội của tôi?” Nạp Nhã Lan nói theo bản năng.
“Tôi có việc muốn thương lượng với thầy Nạp, nhân tiện muốn tiễn mọi người luôn.” Bùi Nguyên Minh trả lời. “Anh nghĩ chỗ chúng tôi là quán ven đường, ai cũng có thể đến hay sao?”
Nạp Nhã Lan hơi tức giận, người này thế mà lại muốn đến để gặp ông nội, chứ không phải đặc biệt đến để gặp mình.
“Nếu không tiện thì thôi vậy! Bên kia điện thoại, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói.
Chuyện của nhà họ Trịnh anh cũng quan tâm lắm, nếu Nạp Nhã Lan từ chối anh thì anh cũng sẽ không mặt dày chạy theo.
Kết quả vừa nghe anh nói như thế, khuôn mặt Nạp Nhã Lan vốn đang cao ngạo lạnh lùng đột nhiên thay đổi thành khuôn mặt ấm ức nhìn về phía Nạp Hoàng Chi, sau đó vội vàng nói: “Vừa nãy ông nội tôi không ở đây, vừa đúng lúc về đến nơi, lúc nào thì anh đến?”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười, người ta thường nói vẻ mặt trẻ con như thời tiết tháng sáu, bây giờ xem ra tốc độ thay đổi sắc mặt của cô Nạp Nhã Lan này cũng phải khiến người ta hoảng sợ đấy.
Không chỉ Bùi Nguyên Minh không thể không cười khổ, mà Nạp Hoàng Chỉ cũng cạn lời, ông ta cũng không biết nên nói cái gì.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi đến đó!” Bùi Nguyên Minh nói xong thì ngắt điện thoại.
Ở bên này, Nạp Nhã Lan không dễ dàng mới lấy lại bình tĩnh, thấy Nạp Hoàng Chi cười như không cười, cô ấy hơi xấu hổ nói: “Ông nội, vừa rồi cháu hơi kích động, đã vứt hết mặt mũi của nhà họ Nạp rồi.”
Nạp Hoàng Chi mim cười nói: “Con người ai cũng có lúc kích động, lần sau chú ý là được.”
Nạp Hoàng Chi rất hiểu rõ lòng người, nên ông ta cũng biết chuyện tình yêu nam nữ là chuyện không thể dùng sức mạnh can thiệp được, nếu lỡ như Nạp Nhã Lan nổi lên tầm lý phản nghịch, vậy thì phiền phức sẽ rất lớn. . Ngôn Tình Hài
Huống chi, nếu Nạp Nhã Lan có thể tóm được Bùi Nguyên Minh thì đó cũng là chuyện tốt với nhà họ Nạp.
Còn về thủ đoạn để chống lại Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi có rất nhiều.
Nếu cậu ta không trở thành cháu rể ở rể của nhà họ Nạp, Nạp Hoàng Chi cũng sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều.
Không lâu sau, Bùi Nguyên Minh đã đến biệt thự ven hồ.
Nạp Nhã Lan tự mình nghênh đón anh ở cửa, trên thực tế ở đây cũng không có người ngoài.
Thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Nạp Nhã Lan lại thể
hiện tư thế thanh cao, lạnh lùng.
“Không biết anh Bùi đến đây có chuyện quan trọng gì vậy?” Nạp Nhã Lan cố ý nói về chuyện đó.
Nhưng chỉ sợ cô ấy không biết được, sự lạnh lùng và cao ngạo của cô của bây giờ không giống với trước đây, có vẻ như đang làm quá. Bùi Nguyên Minh làm sao lại không nhận ra được cô đang cố ý chứ?
Lúc này Bùi Nguyên Minh lắc đầu, cười nói: “Cô đừng nóng giận, cùng lắm thì lát nữa tôi sẽ mời cô ăn cơm, coi như là để tiền cô vậy?”
“Thật sao? Anh chắc chắn muốn ăn cơm với tôi sao? Chỉ có hai chúng ta sao?” Khuôn mặt Nạp Nhã Lan đây mong đợi.
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Tôi thế nhưng lại là người đã có vợ, nếu cô không ngại, đương nhiên sẽ là hai người đi, nhưng tôi muốn nói chuyện với thầy Nạp đã…” “Không cần đầu, ông nội bị đau dạ dày, không thể ăn đồ bên ngoài được, tôi và anh đi với nhau là được” Nạp Nhã Lan nói rất nhanh.
“Dạ dày, đau dạ dày…”
Bùi Nguyên Minh không nhịn được nhổ nước bot.
Nạp Nhã Lan nói xong thì cũng không thèm để ý Bùi Nguyên Minh, cô ấy xoay người trở lại sân biệt thự, không cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội để từ
chối.
Bùi Nguyên Minh có chút cạn lời, nhưng những gì cần nói anh đều đã nói rồi, hy vọng cô chủ này sẽ không đoán linh tinh.
Đi đến phòng khách biệt thự, Nạp Hoàng Chi đang dùng một cái ấm pha trà cho mình.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, Nạp Hoàng Chi giơ tay ra hiệu, bảo anh ngồi xuống.
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo, mỉm cười nói: “Thầy Nạp, nghe nói ông bị đau dạ dày, có lẽ nên uống ít trà thì hơn.”
“Dạ dày, đau dạ dày..” Khóe mắt Nạp Hoàng Chi không ngừng co giật, vô thức nhìn Nạp Nhã Lan một cái, rồi tiếp tục nói: “Không sao, trà này của tôi là loại đặc thù, dùng để dưỡng dạ dày, cậu uống thử xem.”
Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Hay là hãy cho tôi một cốc nước đi! Lần đầu tiên tôi nghe thấy trà để dưỡng dạ dày…”
Nạp Hoàng Chi liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Hôm nay cậu đến tìm tôi cầu xin, còn tỏ thái độ như vậy, không sợ tôi đuổi cậu ra ngoài sao?”