Bối Hoàng Triết nhìn Trịnh Chí Dụng thán nhiên nói: “Tôi làm sao thông minh bằng anh được chứ? Mới vừa tới Dương Thành mấy ngày đã biết phải mượn thể như thế nào? Trịnh Chí Dụng cúi thấp người nói: “Không dám, chẳng qua Chí Dụng biết rõ Dương Thành nước sâu nên phải tìm chỗ dựa” “Nhân cơ hội này có thể trèo lên cành cây cao của nhà họ Bối đó là vinh hạnh của Chí Dụng!”
“Từ nay về sau Chí Dụng sẽ làm tất cả những gì mà cậu chủ Bối sai bảo!”
Bối Hoàng Triết như cười mà không phải cười: “Ngay cả Dòng họ của mình mà anh còn có thể bán thì làm sao tôi có thể tín nhiệm anh chứ? Đó là người thân của anh đấy!”
Trịnh Chí Dụng mim cười nói: “
“Cậu chủ Triết, doanh nhân chỉ theo đuổi lợi nhuận nên đây là bản tính của chúng ta!”
“Một nhà họ Trịnh không thuộc về tôi, xem như tồn tại thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Huống hồ một khi thành công, không phải anh cũng có thể có được thứ mà anh muốn sao? Người đàn ông nào mà không muốn có được hai chị em nhà chú ba chứ?”
Bối Hoàng Triết khẽ cười sau đó anh ta dựa vào trên ghế salon thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, một khi việc này thất bại tôi sẽ không thừa nhận có bất kỳ quan hệ gì với chuyện này” Trịnh Chí Dụng khẽ xoa cảm nhưng vẻ mặt chắc chắn phải đạt được.
“Đi thôi!”
Biệt thự tạm thời của nhà họ Trịnh ở trong một khu chung cư hạng vừa, ngoại trừ có các biệt thự riêng lẻ còn có rất nhiều phòng thương mai.
Dòng họ lớn thực sự ở Dương Thành hoàn toàn khinh thường ở một nơi như thể này.
Nhưng mà nhà họ Trịnh vừa mới bắt đầu ở Dương Thành nên có thể ở một chỗ như vậy đã tốt lầm rồi Ngai vàng sắt của ông cụ Trịnh hôm nay mới vừa được chuyển từ thành phố Hải Dương tới. Lúc này ông ta đặt chiếc ghế ở vị trí cao nhất trong phòng khách, Cộng với cái bàn thật dài, lúc ngồi ở phía trên ông ta lại có tư thái như lúc ở thành phố Hải Dương.
Chỉ tiếc rằng båt đầu từ ngày nhà họ Trịnh vào Dương Thành thì tất cả đã thay đổi.
Bởi vì Dương Thành nước quá sâu, nếu như nhà họ Trịnh muốn hòa vào Dương Thành chỉ sợ sẽ phải làm rất nhiều chuyện, Nhưng mà bây giờ nhà họ Trịnh chẳng những không bị phá sản mà tập đoàn Thiện Nhân lại còn muốn đầu tư thêm vào.
Ông cụ Trịnh đã bắt đầu suy nghĩ nhà họ Trịnh có nên đặt chân vào các ngành khác ngoài mảnh đất hợp tác với nhà họ Bối ở vùng mới giải phóng hay
không.
Đương nhiên, trong quá trình này hẳn là phải sắp xếp chuyện chuyển giao tài sản như thế nào nên tạm thời gác lại.
Vào lúc mấu chốt vẫn phải phối hợp tốt với tập đoàn Thiện Nhân để nhà họ Trịnh nhanh chóng vùng dậy.
Như vậy sau này xem như muốn chuyển giao tài sản cũng sẽ càng thêm thuận lợi.
Ông cụ Trịnh vẫn còn đang đắm chìm trong tương lai vô hạn. Đúng lúc này bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng động cơ gầm rú giống như là tiếng sấm, “Chuyện gì xảy ra?”
Ông cụ Trịnh đang suy nghĩ miên man khẽ nhíu mày.
Khu chung cư hạng vừa này không tốt, quá ồn không thích hợp cho những người như ông ta ở.
Sau khi một người nhà họ Trịnh ló đầu ra ngoài nhìn mấy lần thì vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ông chủ, hình như là một phú nhị đại tới, người đó lái một chiếc Ferrari dừng ở ngay trước cửa biệt thự của chúng ta.” “Phú nhị đại của Dương Thành?”
Vốn đĩ vẻ mặt ông cụ Trịnh tràn đầy giận dữ nhưng lúc này sắc mặt lại dịu đi.
“Nhanh đi xem là của nhà nào, tuyệt đối không nên không cẩn thận làm mất lòng người ta, nói không chừng họ tới cửa để nói chuyện làm ăn với chúng ta…
” “Vâng! Ông chủ..” Bên này còn đang nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến từng đợt tiếng động cơ. Chẳng mấy chốc dưới vẻ trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chú của người nhà họ Trịnh, Porsche, Maserati, Land Rover, Maybach, Lamborghini…
Có thể nói các loại xe sang trọng nổi tiếng đều xuất hiện ở trong sân biệt thự tạm thời của nhà họ Trịnh.
Ngay sau đó cửa của những chiếc xe sang trọng này được đẩy ra, lúc này những người mặc quần áo không tầm thường này cùng nhau bước ra, cuối cùng vậy mà lại có mười mấy người, “Đây là..” Lúc này ngay cả bản thân ông cụ Trịnh cũng không cách nào duy trì vẻ bình tĩnh.
Đây là xảy ra chuyện lớn gì rồi sao? Chẳng lẽ bởi vì tập đoàn Thiện Nhân xem trọng nhà họ Trịnh nên tất cả những người này đều đến để ôm gia đùi nhà họ Trịnh…
Vừa nghĩ đến đây ông cụ Trịnh ho khan, dù bận vẫn ung dung nói: “Hỏi cho rõ ràng, những người này làm gì.”
“Nhà họ Trịnh chúng ta không tiếp đãi người thường” Lúc này ông cụ Trịnh lại vênh mặt lên rồi.