Chàng Rể Quyền Thế

Chương 503


trước sau

Ông cụ Trịnh tỏ ra rất nghiêm túc,

Lý Thường khẽ cau mày, liếc nhìn Trịnh Chí Dung một cái theo bản năng.

Trịnh Chỉ Dụng đưa mắt ra hiệu với anh ta, sau đó mới lớn tiếng nói: “Ông nội, không thể như vậy được. Nếu như vậy, nói không chừng Trịnh Tuyết Dương sẽ cho rằng tất cả đều do cháu cố ý sắp đặt, mục đích là muốn trèo lên trên.”

“Chuyện này.”

“Này cái gì mà này!” Lý Thương bỗng cất tiếng mia mai: “Nếu ông Trịnh đã nói vậy, chúng tôi cũng sẽ nể mặt ông. Nhưng các người nhớ cho kỹ đây, nếu để chúng tôi biết được các người nói lời mà không giữ lời, Trịnh Tuyết Dương vẫn tiếp tục nắm quyền thì nhà họ Trịnh các người sẽ xong đời đấy!”

“Chúng ta đi!”

Lý Thương nói xong liền đi ra ngoài đầu tiên.

Một đám phú nhị đại liếc mắt nhìn nhau, sự tình còn có th được giải quyết như vậy sao?

Mọi người hùng hổ đến đây, kết quả lại thành ra như vậy ư?

Sau khi bước ra khỏi đại sảnh, có một tên phú nhị đại không nhịn được, hỏi: “Lý Thương, cứ như vậy sao? Như vậy thì chúng ta không được bất cứ lợi ích nào?

“Đúng vậy, mục đích của chúng ta là ngăn không cho việc kinh doanh của nhà chúng ta bị phá sản, chứ không phải là ép một người râu ria không quan trọng thoái vị.”

“Cho dù không thể thành công cũng phải kéo nhà họ Trịnh cùng chết!”

Đám phú nhị đại kia đều lên tiếng, chuyện ngày hôm qua quá khó hiểu, bọn họ có thể có được lợi ích gì?

Lúc này nghĩ lại, bọn họ đều có cảm giác như mình bị người ta lợi

dụng vậy. Lý Thương cười đáp: “Tại sao nhà họ Trịnh có thể không bị phá sản? Không phải là vì nhà họ có một người phụ nữ là người của kẻ thừa kế họ Bùi kia sao?” là, ai trong số các người dám bước ra “tuyên dương” chuyện này?”

Đám phú nhị đại ngơ ngác nhìn nhau, đúng là rất có đạo lý, ai dám ra ngoài nói năng lung tung về chuyện của “người họ kia chứ?

Không sợ
chết sao?

“Hơn nữa, tất cả đều là chủ ý mà cậu chủ Bối Hoàng Triết đưa ra giúp chúng Lý Thương cười, nói tiếp: vị, lần này nếu như có thể khiến cơ nghiệp của nhà mình không bị phá sản thì người các vị nên cảm ơn là ai, hắn là trong lòng các vị đã biết rõ rồi chứ?” là đương nhiên! Nếu mọi chuyện có thể thành công, nếu chúng tôi vẫn có thể giữ được địa vị của mình, sau này chúng tôi sẽ phục tùng cậu chủ Hoàng

“Nếu tập đoàn Thiện Nhân không cần chúng tôi thì cùng lắm là sau này chúng tôi chuyển hướng đầu tư sang nhà họ Bối là giờ ai có thể đem lại lợi ích cho chúng ta thì chúng ta sẽ theo người đó, mặc dù người họ Bùi kia đáng sợ, nhưng anh ta không cho chúng tôi đường sống thì tại sao chúng ta phải khách sáo với anh

Lúc này, đám phú nhị đại kia đều răng nghiến lợi.

Đương nhiên, lúc thực sự đứng trước mặt người họ Bùi kia, họ có dám nói những lời như vậy không thì lại là một chuyện khác…

Trong biệt thự nhà họ Trịnh.

Trịnh Dụng thở dài, nói: “Ông nội, không ngờ tin tức ở Dương Thành lại lan nhanh đến như vậy, may mà cháu quay lại kịp thời, nếu không lần này đã xảy ra chuyện rồi.”

Ông cụ Trịnh cũng thở dài, đáp: con nhà giàu ăn chơi trác táng kia đều không nói lý, lần này nhà họ Trịnh không bị phá sản là bản lĩnh của chúng ta. Nhưng vào miệng bọn họ lại thành chuyện tội ác tày trời!” “Ông nội, hết cách rồi, nhà họ Trịnh chúng ta hoàn hảo, vừa có

được nguồn vốn mới vừa có được dự án mới, bọn họ có ghen ghét kỵ chúng ta cũng không trách được.” Trịnh Chí Dụng tỏ ra cảm khái: “Chỉ hi vọng Tuyết Dương đừng hiểu lầm chúng ta, cháu thực sự là vì bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện