Ở bên này, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã về đến nhà. Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin: “Tại sao cậu lại đoán ra được ông cụ sẽ đích thân đến mời
Tuyết Dương?” “Bời vì thật là do con quyết định” Bùi Nguyên Minh nghiêm tue đáp lời.
Nghe anh nói vậy, Trịnh Tuấn và những người khác đều coi đó như một trò đùa, nhưng lúc này bọn họ không chế nhạo Bùi Nguyên Minh nữa.
“Nhưng vấn đề là, tại sao Tuyết Dương vừa xuất hiện là đã giải quyết được một chuyện phiền phức như này? Nhà họ Trịnh chúng ta lợi hại đến vậy sao?” Trịnh Tuấn khẽ nhíu mày nghi hoặc.
Lúc này ông ta lại không hề hoài nghi việc Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ bí mật của thế tử họ Bùi. Bởi vì nếu là như vậy thì tại sao một nhân vật như thế tử họ Bùi lại
có thể nhẫn nhịn được việc Trịnh Tuyết Dương đưa người chồng ở rể của mình đến tập đoàn Thiện Nhân?
Hiện giờ Trịnh Tuyết Dương cũng rất nghi hoặc: “Đúng vậy! Hôm nay thái độ của Phó giám đốc rất kỳ lạ, tại sao ông ta lại nghĩ con giống như mãnh thú hồng thủy?”
Trịnh Tuyết Dương là người thông minh, chỉ là hôm nay cô đã quá kích động, nhất thời không nghĩ đến điều này. Lúc này cô cũng hơi có cảm giác nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Cô gần như liếc nhìn Bùi Nguyên Minh theo bản năng, đợi anh đưa ra một lời giải thích. Cô luôn cảm thấy, có lẽ Bùi Nguyên Minh biết nguyên nhân của tất cả những điều này, vì anh nói cái gì cũng thành hiện thực cả.
Bùi Nguyên Minh cười đáp: “Tuyết Dương, em quên rồi sao? Tối hôm đó chúng ta tham dự tiệc chào mừng, thư ký Hạ Vân đã đối đãi với em thế nào?”
Trịnh Tuấn lập tức lên tiếng: “Có lý, ở tập đoàn Thiện Nhân thư ký Hạ Vân là người có địa vị dưới một người mà trên cả vạn người đó “Chỉ một câu của cô ta thôi đã có thể giải quyết chuyện phiền phức như vậy rồi” “Con gái à, con phải qua lại tốt với cô ta nhé, có thư ký Hạ Vân ở đây, địa vị của con ở nhà họ Trịnh sẽ vững như núi Thái Sơn!”
Trịnh Tuyết Dương cười ngượng nghịu, đáp: “Con còn tưởng là chị Hạ Vân chỉ tiện miệng nói một câu thôi”. “Thư kỷ Hạ Vân cũng là một nhân vật lớn, lời mà nhân vật lớn nói
ra chắc chắn là phải thành hiện thực rồi!” Bùi Nguyên Minh cười nói. “Bây giờ nhà họ Trịnh phải dựa vào Tuyết Dương của chúng ta để xoay chuyển cục diện, từ nay về sau, chúng ta chính là đại công thần của nhà
họ Trịnh. Ngày tháng chúng ta được nắm quyền cũng sắp tới rồi! Đi! Chúng ta ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng cho chuyện này!”
Khuôn mặt Trịnh Tuấn đầy vẻ vui mừng, cả đời này ông ta đều muốn nằm quyền ở nhà họ Trịnh nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Thậm chí ông ta có mang về một dự án lớn của nhà họ Bối cũng bị ông cụ Trịnh gạt đi. . Truyện Light Novel
Không ngờ hôm nay lại có hi vọng, con gái ông ta lại có cơ hội nằm quyền hành, đầy là chuyện tốt nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!
Lúc này, ngay cả ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh của Trịnh Tuấn cũng ôn hòa đi rất nhiều, ông ta thấy con rể đến ở rể nhà mình cực kỳ vừa mắt.
Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Nguyên Minh, sắp tới em sợ là sẽ rất bận rộn, anh tạm thời đừng tìm việc nữa, bên cạnh em đi.”
Trịnh Tuyết Dương lại không hề coi thường Bùi Nguyên Minh mà cô chỉ thấy tìm việc ở Dương Thành quá khó thôi. Bùi Nguyên Minh cười, cũng không từ chối: “Được, anh sẽ làm một phụ tá tốt của em”
Chớp mắt một cái thời hạn ba ngày đã đến. Trịnh Tuyết Dương thay một bộ đồ vest, ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng thay một bộ vest lịch sự.
Vì tính chất buổi thỏa thuận hôm nay, tối hôm qua Trịnh Tuyết Dương đã đặc biệt yêu cầu người ta giúp cô chọn một bộ quần áo.
Lúc này, thực sự trông Trịnh Tuyết Dương rất thanh lịch và có khí chất, cộng thêm dung mạo như tiên giáng trần của cô, rất có khí thể của một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc.
Bùi Nguyên Minh đứng ở bên cạnh cô, không hề có cảm giác bị cô áp chế biến thành một người hầu làm nền, khí thế không những không hề bị suy giảm mà còn hiện rõ vài phần trai tài gái sắc.
Trịnh Tuấn nhìn thấy hình ảnh này cũng hơi kinh ngạc, mặc dù Bùi Nguyên Minh là một kẻ vô dụng, nhưng anh rất biết cách ăn mặc chải chuốt lên một chút, luận về khí chất, anh không hề thua kém so với những vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tài mạo kia.
Chỉ đáng tiếc anh lại là kẻ bề ngoài trông đẹp mã nhưng bên trong lại chẳng có gì, là một chiếc gối thêu hoa bên trong nhét đầy rom.
Đúng là đáng tiếc!