Sau khi nghịch nghịch chiếc đồng hồ Rolex cổ kia một lúc, Bùi Nguyên Minh mới ngẩng đầu lên nhàn nhàn liếc nhìn Bùi Diễm Lan một cái, nói: “Cô công khai tới gặp tôi như vậy, không sợ Bùi Văn Kiên biết được sẽ giết chết cô sao?”
“Anh ấy nỡ giết cô em gái đáng yêu này sao?” Bùi Diễm Lan cười đáp.
“Đáng yêu?” Khóe miệng Bùi Nguyên Minh nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉa mai. Người phụ nữ trước mặt anh có thể dùng những cụm từ như “tâm cơ thâm trầm”, “người đẹp rắn rết”, “người đẹp lạnh Ing”, “trà xanh” để hình dung cô ta, duy chỉ có hai từ “đáng yêu” là hoàn toàn không có một chút liên quan gì đến con người cô ta.
Tất nhiên, Bùi Nguyên Minh không phủ nhận vẻ đẹp của cô ta, nhưng vẻ đẹp của cô ta không chỉ là một vũ khí, mà còn là một loại vũ khí giết người.
Một hung khí có thể gây hại cho đất nước và nhân dân.
“Anh không thấy em đáng yêu, vậy tại sao năm đó anh lại đưa em về gia tộc họ Bùi?” Giọng điệu của Bùi Diễm Lan đều đều như đang nhớ lại quá khứ.
“Lúc đưa cô về tôi mới tám tuổi, làm sao tôi biết được bé gái mà lúc tám tuổi tôi tùy tiện nhặt được ở bên đường lại suýt chút nữa lấy mạng tôi vào mười năm sau?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt đáp.
“Đương nhiên, tôi cũng không hối hận”
“Tôi của trước đây đã quá tự tin, tự tin đến mức tự phụ. Điều đó đã khiến tôi cho rằng trên đời này không có chuyện gì mà tôi không làm được”
“Nhưng cô, còn có ba người khác nữa, cũng coi như đã dạy cho
tôi một bài học. Nhìn từ góc độ đó, tôi còn phải cảm on các người” Bùi Nguyễn Minh nở một nụ cười nhạt, tựa như cảnh tượng xảy ra nhà họ Bùi ba năm trước chỉ là một câu chuyện cười.
“Anh cả, em biết chuyện xảy ra ba năm trước rất không công bằng với anh. Nhưng đó là quyết định của bà nội, em chẳng qua cũng chỉ là người chấp hành nó mà thôi.” Bùi Diễm Lan tỏ vẻ như đang giải thích.
“Ô? Từ lúc nào mà Bùi Diễm Lan cô lại trở thành một kẻ dám làm mà không dám nhận vậy?” Bùi Nguyên Minh lắc đầu: “Thừa nhận đi, cho dù không có mệnh lệnh thì các người cũng sẽ ra tay với tôi.” “Bởi vì sự tồn tại của tôi là sự đe dọa lớn nhất đối với các người”
“Chỉ cần tôi còn tồn tại trong nhà họ Bùi thì các người sẽ không bao giờ có cơ hội
thượng vị.”
Bùi Nguyên Minh cười như không cười, ngón tay anh đan lại chống dưới cằm, nhìn Bùi Diễm Lan ở phía đối diện, chậm rãi nói: “Tôi rất hiếu kỳ, năm đó cô là người mất nhiều công sức nhất, còn là người nắm quyền của Bùi Thị vào thời điểm đó, nhưng Bùi Văn Kiên lại…”
“Vậy cô tới gặp tôi là vì muốn thay anh tôi trừ khử tôi hoàn toàn sao?” “Hay là muốn liên thủ với tôi, để diễn lại cảnh tượng của ba năm trước…”
Bùi Diễm Lan nhún vai, động tác rất nhẹ nhưng lại vô cùng quyển rũ: “Tại sao em lại phải làm loại chuyện mất sức mà chẳng thu lại được gì như vậy?”
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp dã tâm của cô rồi” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù được theo ý cô muốn, tôi và Bùi Văn Kiên đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương hai bên cùng chịu thiệt thì vẫn còn cặp song sinh kia nữa.”
“Cho dù cặp song sinh kia có xuất trận, bốn người chúng ta cũng ôm nhau cùng chết…”
“Bùi Thị cũng sẽ không rơi vào tay cô đâu…”
“Bởi vì trong mắt nhà họ Bùi, cô vẫn là bé gái mà tôi của lúc tám tuổi nhặt ở ngoài đường về, cô không phải người nhà họ Bùi…”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh hiện lên vẻ lạnh đấm, ngoài ra trong mắt anh còn ngập tràn khí thế của một bậc bề trên, như thể những điều anh nói đều là lời vàng ý ngọc.
Bùi Diễm Lan ở phía đối diện khẽ cau mày lại, hồi lâu sau cô ta mới chậm rãi nói: “Không có được thì phá hủy..”
“Vậy thì hi vọng cô sẽ được như ý nguyện..” Bùi Nguyên Minh đứng dậy, quay người rời đi.
Nhưng trước khi ra khỏi phòng tổng thống, anh mới nhàn nhạt nói: “Các người muốn sắp xếp người trong tập đoàn Thiện Nhân của tôi, tôi không có ý kiến. Dù sao mọi người cũng làm những chuyện tương tự…” “Nhưng, nếu các người dám tiếp tục xen vào chuyện của nhà họ
Trịnh, dám tiếp tục phá hoại tình cảm vợ chồng tôi, vậy thì đừng trách tôi không tuân theo quy tắc…”
“Rầm!”
Cánh cửa lớn của phòng tổng thống bị đóng mạnh một cái, tiếng bước chân của Bùi Nguyên Minh cũng dần xa.