Trong phòng tổng thống, Bùi Diễm Lan nhìn theo hướng mà Bùi Nguyên Minh vừa rời đi, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên cô ta cười khẽ rồi nói: “Anh hai, anh đoán xem anh cả của chúng ta nói những lời đó cho em nghe hay là nói cho anh nghe đây?”
Bây giờ trong phòng tổng thống xuất hiện một người đàn ông mặc kiểu áo ngày xưa, anh ta ngắm nghía bài cờ vây bằng ngọc trong tay rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: “Vừa nói cho tôi nghe mà vừa nói cho cô nghe đấy..”
“Thế anh không sợ hả?” Bùi Diễm Lan hỏi.
“Sao phải sợ? Muốn khuất phục một con ngựa hung hãn thì phải có tinh thần dũng cảm không sợ ngã chết thôi. Người nhà họ Bùi chính là như vậy, thế nên cô cũng phải như vậy…” Một tia màu đỏ thẫm xẹt qua đáy mắt Bùi Văn Kiên nhưng anh ta lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh.
Không biết Bùi Diễm Lan có hiểu hay không, chỉ thấy cô ta nói bằng giọng nhàn nhạt: “Nếu anh cả cũng đã ra lời tuyên chiến rồi thì em cũng sẽ dừng mấy chiêu trò đối phó chị dâu lại vậy.”
“Tùy cô…” Bùi Văn Kiên đi ra khỏi phòng tổng thống.
“Nhưng tôi khuyên cô một câu, vui đùa thì vừa phải thôi, đến lúc quá trớn thì ngay cả tôi cũng không cứu được cô đâu.”
Nói dứt lời, bóng dáng của anh ta cũng đồng thời biến mất. Bấy giờ nụ cười trên mặt Bùi Diễm Lan mới tắt hẳn, cô ta nhìn lên trần nhà được điêu khắc tinh xảo một lúc lâu rồi đột nhiên mỉm cười
mà nói: “Đàn ông ấy à, lúc nào cũng nhàm chán như thế.”
“Nếu các anh muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì thì tôi lại càng muốn chuyện bé xé ra to đấy. Hi vọng lần này chị dâu có thể chơi vui vẻ một chút…”
Sau đó cô ta nhấn một dãy số…
Ngày hôm sau, một tin dữ ở Dương Thành nổ ra khiến lòng người kinh hãi.
Sau nhiều ngày nghiên cứu thì giới điều hành cấp cao của Tập đoàn Thiện Nhân đã quyết định tích hợp nhiều nguồn lực và hợp nhất chúng thành một công ty lớn, trong đó bao gồm cả công ty của nhà họ Trịnh. Thậm chí công ty của nhà họ Trịnh còn trở thành đầu tàu quan trọng, có ảnh hưởng chủ chốt trong chuỗi các công ty mới thành lập này. Vậy nên công ty mới thành lập này chọn công ty của nhà họ Trịnh làm thành viên chế tạo nòng cốt.
Ngoại trừ các dự án và tài sản vốn có ban đầu thì công ty mới này chủ yếu phụ trách dự án của khu du lịch núi Bạch Vân.
Dự án này đã bị thâu tóm từ ba năm trước nhưng không một ai biết người đứng sau chuyện đó
là ai. Và đến tận ngày hôm nay thì người ta mới được hay, người thâu tóm dự án này lại chính là thế tử họ Bùi.
Thế tử họ Bùi đã giao một dự án lớn như thế cho nhà họ Trịgh, đồng thời còn lấy nhà họ Trịnh làm trung tâm để thành lập một công ty mới. Rốt cuộc thì anh ta phải tin tưởng và ủng hộ nhà họ Trịnh tới nhường nào mới có thể làm được những điều ấy?
Trong phút chốc mà toàn bộ Dương Thành đều trở nên náo loạn, rất nhiều dòng họ lớn bắt đầu dò hỏi về thân thế của nhà họ Trịnh, và họ đều muốn thiết lập một mối quan hệ với nhà họ Trịnh.
Mà công ty mới thành lập đó lại chưa được đặt tên, đây chính là điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất.
Người nhà họ Trịnh đang bắt đầu vui mừng khấp khởi, họ đều thấy chắc chắn nhà họ Trịnh đang lên như diều gặp gió thì một trận bom nặng hạt lại ập xuống.
Tập đoàn Thiện Nhân sẽ tách công ty mới thành lập đó ra thành một công ty độc lập, mặc dù vẫn là công ty dưới tên Tập đoàn Thiện Nhân nhưng Tập đoàn Thiện Nhân không nắm quyền điều hành nữa và công ty độc lập đó có thể có quyền tự chủ riêng.
Tin này vừa truyền ra ngoài đã tạo ra một trận vang dội như sấm nổ bên tai. Chuyện này tương đương với việc sinh ra thêm một dòng họ hạng hai, thậm chí là một dòng họ hạng nhất ở Dương Thành.
Cùng lúc đó lại có một tin tức mới truyền ra, đó chính là thế tử họ Bùi sẽ chọn một vị tổng giám đốc mới từ thế hệ trẻ của nhà họ Trịnh. Sau đó thế tử họ Bùi sẽ trao quyền kiểm soát năm mươi mốt phần trăm cổ phần của mình cho tổng giám đốc mới đó.
Người được chọn này chắc chắn sẽ trở thành người có quyền lực nhất trong dòng họ nhà họ Trịnh. Mà người đó cũng sẽ bước vào giới xã hội thượng lưu của Dương Thành, sau này sẽ trở thành người vô cùng có quyền thế.
Trong lúc nhất thời, cổng lớn của nhà họ Trịnh đều bị người ta đạp phá, không biết có bao nhiêu người muốn đến kết thân với nhà họ Trịnh, họ đều muốn nhúng đũa vào bát cơm của nhà họ Trịnh để hưởng chút lợi lộc.
Chỉ trong thoáng chốc mà nhà họ Trịnh đã trở thành miếng bánh thơm ngon của cả Dương Thành.