Bối Thiếu Long quỳ xuống giống như xương sống của nhà họ
Bối bị gãy vậy.
Tất cả niềm kiêu hãnh của nhà họ Bối, lòng tự tôn, tự ái của nhà họ Bối, vào lúc này đều tan thành mây khói. “Phốc!” “Phốc!” “Phốc!”
Bối Hoàng Triết và đám người nhà họ Bối cũng lần lượt quỳ trên mặt đất.
Bọn họ đã sớm không chịu nổi.
Toàn thân bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi, lúc này giống như vừa đi từ trong đêm tuyết lạnh ra.
Ở trước mặt người này, ngay cả tư cách hô hấp bọn họ cũng Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn cảnh này. không có.
Dường như cảnh tượng toàn bộ người nhà họ Bối đều quỳ xuống, không có ảnh hưởng gì đến anh.
Một lúc sau, anh nhìn về phía Vân Lam: “Buồn cười thật, người anh em của tôi luôn coi cô như là tình yêu của cậu ấy, là toàn bộ của cậu ấy!” “Buồn cười hơn nữa là, cô không những phản bội cậu ấy vì vinh hoa phú quý, mà chỉ vì muốn hợp tác với người nhà họ Bối, cô thậm chí còn không tiếc bán rẻ bản thân trở thành đồ chơi của bọn họ!” “Khi cô đang tận hưởng những điều này, cô có bao giờ nghĩ đến, người anh em tốt của tôi đang ở dưới địa ngục, chết không nhằm mắt chứ!” “Tôi đã từng nói với mấy người rồi, nếu như hôm nay không nhận tội trước phần mộ của Văn Hạo, các người sẽ biết hậu quả phải nhận là gì.” “Mấy người coi lời nói của tôi như gió thoảng qua tai sao?” “Tôi..”
Vân Lam lập tực quỳ xuống đất.
Còn Vương Minh và Lữ Tiểu cũng bị dọa đái cả ra quần, trên người toàn mùi nước tiểu.
Người nhà họ Bối bên này, Bối Hoàng Triết là người đầu tiên cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi!” “Chúng tôi thật sự cũng sai rồi! Phùng tiên sinh, xin anh hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Tất cả những người này đều quỳ xuống trước phần mộ của
Phùng Văn Hạo, thay phiên nhau dập đầu, cái này nối tiếp cái kia.
Đặc biệt là ba người Vân Nam, lúc này không còn quan tâm đến việc gì nữa không ngừng đập đầu. “Đoàng đoàng đoàng -“
Âm thanh vang lên khiến bọn họ sợ hãi liên tiếp đập đầu đến nỗi chảy cả máu, nhưng bây giờ không ai dám
dừng lại cả.
Bối Hoàng Triết vừa quỳ ở bên cạnh liên tục dập đầu, vừa nói: “Thế tử, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thật sự sai rồi!” “Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy coi như chúng tôi là rắm mà thả đi! Xin hãy tha cho chúng tôi lần này!”
Những người khác trong nhà họ Bối cũng rối rít lên tiếng. “Nếu như sớm biết ngài chính là Thế Tử Minh, thì nhà họ Bối chúng tôi đã sớm xin hàng theo dưới trướng của ngài”
“Trước kia là chúng tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội, cho nhà họ Bối chúng tôi một cơ hội được xách giày cho ngài!”
“Đúng đúng đúng, chỉ cần ngài đồng ý chấp nhận nhà họ Bối chúng tôi, sau này chúng tôi nguyện làm chó cho ngài, ngài bảo chúng tôi ăn cứt, chúng tôi tuyệt đối không dám ăn cơm!”
Nhìn từng người từng người nhà họ Bối mặt dày la lim, không còn chút liêm sỉ nào, trên mặt Bùi Nguyên Minh xuất hiện một nụ cười khinh bỉ.
Sau đó anh nhìn xuống Bối Thiếu Long đang quỳ trên mặt đất, thờ ơ nói: “Thế tử Bối, anh không có ý định cầu xin sao?”
Bối Thiếu Long hít một hơi sâu, nhắm mắt nói: “Từ xưa đến nay, người thằng làm vua, thua làm giặc, tôi đã không có gì để nói nữa…”
“Thua là thua, mà thắng là thắng…”
“Tôi thừa nhận, mình đã thua Phùng Văn Hạo..”
“Tôi có thể thua, nhưng tôi không cho người giết anh ấy, mà tôi để lại chứng cứ!”
“Bối Thiếu Long tôi được gọi là thế tử, tôi có thể nhận thua, nhưng không thể nhận sai..”
“Bởi vì, tôi không sai!”
Vẻ mặt của Bối Thiếu Long lúc này vô cùng oai phong lẫm liệt, thế nhưng anh ta căn bản không dám mở mắt.
Không cầu xin tha thứ, đây là lòng tự tôn cuối cùng của anh ta. Cho dù bây giờ đã quỳ xuống, nhưng anh ta không thể cầu xin tha thứ.