Bùi Nguyên Minh nhìn dáng vẻ chật vật của Bối Thiếu Long, lại nhìn bộ mặt kinh tởm của người nhà họ Bối.
Không nhịn được cười lạnh nói: “Thú vị, nhưng mà các người nhận thua cũng tốt, cầu xin tha thứ cũng được..” “Nhưng mà tất cả những điều này cũng là bởi vì thân phận của tôi..” “Nếu như không phải bởi vì thân phận của tôi, các người sẽ quỳ đây cầu xin tha thứ, quỳ ở đây nhận thua sao?” “Sẽ không!”
Bùi Nguyên Minh tiến lên phía trước, đá một cước. “Bốp” một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo cuối cùng của nhà họ Bối, giống như đầu gối của Bối Thiếu Long bị vỡ thành từng mảnh.
Anh ta không cam lòng, hơn nữa cho dù không muốn thì giờ phút này anh ta cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, giống như sám hối.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Bối Thiếu Long, Bối Hoàng Triết, Vân Lam, Lữ Tiểu, Vương Minh..” “Mấy người ngẩng đầu lên cho tôi.”
Mỗi một người bị gọi tên, bao gồm cả Bối Thiếu Long kiêu ngạo nhất, cũng theo bản năng ngẩng đầu.
Từng người một bọn họ tim giống như muốn nhảy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng khẩn trưởng.
Bọn họ đều biết điều này có nghĩa gì!
Bởi vì nó tương đương với việc được Diêm vương gọi tên. Nhưng mà ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều phải ngước nhìn. “Mặc dù không phải là mấy người tự tay đẩy Văn Hạo xuống Châu Giang, nhưng các người lại là hung thủ bức chết cậu ấy đúng không!?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói. “Không phải… Tôi..” Bối Hoàng Triết muốn phủ định, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, cả cơ thể anh ta run lên. Chỉ có thể run run rẩy rẩy nói: “Đúng. Là chúng tôi..”
Những người khác mặc dù không lên tiếng nhưng bây giờ cũng chỉ có thể gật đầu.
Trong tình huống này, không thừa nhận so với thừa nhận hậu quả còn tệ hơn. “Được, nếu mấy người đã nhận tội, vậy hãy quỳ bảy ngày bảy đêm trước phần mộ của Văn Hạo!”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh như băng tuyết vậy, giống như lời phán quyết cuối cùng của thần linh vậy!
Đường Đao Doanh đi lên phía trước, trực tiếp ấn tất cả mọi người này quỳ sâu xuống trước phần mộ của Phùng Văn Hạo
Bùi Nguyên Minh nhìn tấm bia mộ của Phùng Văn Hạo, cười nói: “Văn Hạo, những người hại chết cậu tôi đã bắt giúp cậu, tôi để bọn họ sám hối trước mặt cậu!”
“Tôi sẽ khiến những kẻ phản bội cậu sống không bằng chết!”Vợ chồng Phùng Thiếu Bác vẫn luôn khóc, bọn họ cho rằng cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội báo thù, bọn họ nghĩ rằng con trai mình sẽ không bao giờ có thể nhắm mắt đi xuôi.
Nhưng mà, không nghĩ tới đời này cũng không thể nào thấy được, hôm nay cuối cùng cũng thấy được.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh không phải con ruột của bọn họ, nhưng anh giống như con ruột của bọn họ vậy, anh đã vì bọn họ làm quá nhiều.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Qùy ở đây sám hối, vẫn chưa đủ..” “Bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ của nhà họ Bối đều bị tôi tước đoạt, từ nay về sau nhà họ Bối sẽ nằm trong tay bác Phùng..” “Tôi sẽ không giết mấy người, nhưng từ bây giờ sống chết của mấy người không liên quan gì đến tôi.” “Còn nữa, ai dám tiết lộ chuyện ngày hôm nay, giết không tha!”
Một lời quyết định sống chết.
Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản.
Nhà họ Bối liền xong đời!
Được gọi là dòng họ đứng đầu Dương Thành, bắt đầu từ hôm này đã kết thúc, tất cả mọi thứ đều bị tước đoạt.
Mà thay vào đó là một người họ Phùng xuất hiện.
Hình phạt này đối với người nhà họ Bối mà nói còn khó chịu hơn cả giết bọn họ.
Cơ nghiệp hàng trăm năm của nhà họ Bối, mới có được địa vị như ngày hôm nay.
Nhưng ngày hôm nay, đối mặt với người trong truyền thuyết này, chỉ trong nháy mắt liền ngã xuống.
Đơn giản mà nói là nếu như trước kia nhà họ Bối là tỷ phú, vậy thì bây giờ chỉ vì một câu nói của Bùi Nguyên Minh, bọn họ chỉ có thể trở thành một kẻ ăn xin!
Chênh lệch lớn như vậy, ai cũng không thể chấp nhận nổi, có thể nói là sống không bằng chết!
Một đời nhà họ Bối, dòng họ đứng đầu Dương Thanh, mất hết vì một lời nói..