Trên xe, quân sĩ lái xe đến quân khu Đà Nẵng, lúc này anh ta cười nói: “Anh Ngụy Thanh, anh đúng là rất may mắn!”
“Những năm gần đây, doanh trại Quý Đức rất ít khi nhận thêm người, ba năm trước, những người được gia nhập doanh trại Quý Đức cũng không có mấy người.”
“Năm nay nghe nói Thế Tử Minh trở về Dương Thành, chính vì vậy mà thống lĩnh Đường Nhân Đồ mới quyết định tuyển thêm một ít người nữa.”
“Lúc này, mọi người không những có thể nhìn thấy thống lĩnh Đường Nhân Đồ, hơn nữa nghe thống lĩnh nói, sáng sớm nay đã đi mời Thế Tử Minh đến.”
“Thế Tử Minh, người được mệnh danh là ông vua chân chính của quân đội Đà Lạt!”
“Có thể được gặp anh ta quả thực là một vinh hạnh đối với chúng tôi!”
Giờ phút này, Ngụy Thanh cũng không giấu được vẻ mặt kích động.
Thế Tử Minh, nhân vật đi vào truyền thuyết của quân đội ở Đà Lạt. Trong tình thế vô cùng éo le của chiến trường
Trung Á, có thể lấy được danh hiệu là quả là người tài giỏi, tuy không phải là một chiến thần trong quân đội, nhưng cũng khiến cho rất nhiều quân sĩ thần tượng.
“Đúng vậy, trước đây tôi cũng chưa từng biết, người đánh bị Mỹ giành lấy châu thổ trong truyền thuyết kia lại chính là Thế Tử Minh!”
“Không thể tưởng tượng được hôm nay tôi lại có thể được gặp mặt Thế Tử Minh!”
Giờ phút này, trên mặt Ngụy Thanh đều là vẻ mong chờ, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. “Đó là vì anh đủ giỏi, không ít những sĩ quan đều khẳng định cho rằng anh là người có khả năng lớn nhất có thể vào được quân đội Quý Đức.”
“Nếu không, chúng tôi sẽ không tiết lộ cho người ngoài biết Thế Tử Minh, nhân vật trong truyền thuyết sẽ xuất hiện.”
Quân sĩ ngồi phía trước gật đầu cười.
Lúc này, Thanh Nhã ngồi phía đằng sau cũng cười nói: ” Ngụy Thanh, cháu vô cùng tài giỏi, nếu không chúng ta làm sao có thể nhìn thấy được dáng vẻ của
Thế Tử Minh?”
Nghe những lời này, sống lưng của Ngụy Thanh liền thẳng tắp, đắc ý không thôi.
Tuy nhiên vào lúc anh ta nhìn về phía Trịnh Khánh Vân, sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi.
Vốn dĩ anh định ở trước mặt Trịnh Khánh Vân thể hiện một chút, khiến cho Trịnh Khánh Vân ngưỡng mộ, thậm chí là yêu anh ta.
Kết quả là gì?
Sắc mặt Trịnh
Khánh Vân vô cùng bình tĩnh, giống như không để tâm những gì bọn họ nói, không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Ngụy Thanh liền tối sầm lại.
Người phụ nữ này không phải đang nghĩ đến anh rể đấy chứ? Người anh rể đó thì có gì tốt chứ?
Có đáng để suy nghĩ về người đó như vậy không?
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã cũng nhận ra bầu không khí trong xe có vấn đề, bọn họ vội tìm mấy đề tài khác để nói, nếu không bầu không khí trong xe sẽ vô cùng ngại ngùng.
Xe chạy thêm một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới khu căn cứ huấn luyện Quý Đức.
Những người chiến sĩ trong khu quân sự Quý Đức đều cầm theo một cây đao dài, động tác có vài phần kỳ lạ.
Tuy nhiên, những người này đều quen với việc sử dụng súng, không phải giống như những người ngoài tưởng tượng, rằng doanh trại Quý Đức chỉ biết dùng đao.
Rất nhanh, quân sĩ và người nhà của họ được đưa đến chỗ đất trống.
Lúc này, tổng cộng có một trăm người tham gia cuộc khảo sát.
Mà một trăm quân sĩ này đều là những nhân vật có thực lực nhất trong các quân khu lớn.
Tuy nhiên khi bọn họ bước vào doanh trại Quý Đức thì đều giống như những tân binh, tất cả cùng nhìn bốn phía xung quanh với vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, người đứng bên cạnh nhắc nhở: “Ở đây nói ít hành động nhiều, đừng nghĩ mình hơn người, đứng ở nơi này, ai mà chẳng giống tân binh?” “Đúng vậy, ở doanh trại Quý Đức còn rất nhiều binh sĩ, những người đó còn chưa được để mắt đến nữa!” “Người ta nói có một vài kẻ huênh hoang, được đến doanh trại Quý Đức để khảo sát liền khoe khoang, kết quả là trực tiếp bị loại ra ngoài, còn bị xóa tên trong quân đội, kết cục vô cùng thảm bại…”
Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán, đối với quân đội trong truyền thuyết này, bọn họ tràn ngập ảo tưởng với chờ mong.
Lúc này, ngay cả Ngụy Thanh cũng vô cùng lo lắng.
Không thể ngờ được là có rất nhiều người tài giỏi đây đến vậy.