Đám người Lữ Lâm và Thanh Nhã xuất thân từ gia đình danh giá, kiến thức cũng không phải dạng kém hiểu biết.
Nhưng khi đứng ở một nơi nghiêm nghị như này, trong lòng họ đều không khỏi run sợ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Bởi vì có thể đến đây xem cuộc khảo sát nhập ngũ là một điều may mắn, bọn họ có thể gặp được những người nổi bật trong quân đội, hoặc là những người thân của quân sĩ đó.
Mà người thân của những người đó đều là những người có địa vị xã hội, hoặc là người của quân đội, hoặc có thể là người trong giới làm ăn. Tuy xuất thân không giống nhau, nhưng những người đến đây đều là ông to bà lớn, khéo khi còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí, tivi.
Những nhân vật này đều rất có tiếng, nếu như có thể quen biết một vài người thì sẽ có được lợi ích. “Tất cả các quân sĩ đi về phía trước, người nhà thì mời sang bên này!”
Mọi người được chia ra làm hai tốp, những trung sĩ tài giỏi được xếp đứng ở phía trước, dần dần nối đuôi nhau xếp theo hàng.
Những người nhà của bọn họ được đưa đến khu dành cho khán giả.
Thấy bản thân được ngồi cạnh những nhân vật lớn, Thanh Nhã và Lữ Lâm vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiên cả hai đều nghĩ đến điều gì đó, Thanh Nhã đột nhiên nhìn quanh những người có mặt tại đây.
Sau khi nhìn một lúc, Thanh Nhã cười lạnh nói: “Tên Bùi Nguyên Minh kia quả nhiên chỉ là kẻ thích khua môi múa mép.”
“Đúng là tên rác rưởi!”
“Cậu ta không phải nói chỉ cần muốn là có thể tới sao? Người đâu? Sao tôi lại không tìm thấy?”
“Bà à, lời nói của một tên phế vật mà bà cũng tin? Tôi căn bản không thèm đem những lời cậu ta nói để vào bụng.” Lữ Lâm cười lạnh, mở miệng nói.
Sau đó ông ta khiển trách: “Khánh Vân, về sau con cũng đến nhà họ ít thôi, phải qua lại tiếp xúc nhiều với Ngụy Thanh, cậu ấy mới chính là người có tài, ba nuôi muốn tốt cho con thôi.”
Trịnh Khánh Vân không lên tiếng phủ định lại lời ông ta nói, cô ta cũng bắt đầu nhìn xung quanh tìm Bùi Nguyên Minh. Trong suy nghĩ, cô ta cảm thấy anh rể vô cùng tài giỏi, nhất định sẽ không lừa cô ta, nhất định anh sẽ đến, nhưng sao cô lại không tìm được.
Mà ở phía trước, trong hàng ngũ quân sĩ tài giỏi nhất, Ngụy Thanh sớm đã nhìn quanh một vòng,
căn bản không phát hiện ra Bùi Nguyên Minh. Trong lòng anh ta không ngừng phát ra tiếng cười lạnh, rác rưởi chính là rác rưởi, ngoài việc khoác lác ra thì làm được việc gì chứ? “Trật tự, thống lĩnh Đường Nhân Đồ đã đến!”
Phía trước, một vị thống lĩnh mặc quân phục mở miệng quát chói tai.
Trong nhất thời, mọi người đều im lặng.
Tất cả mọi người cùng nín thở chờ đợi.
Không lâu sau đó, một chiếc xe quân đội tiến vào. Những quân sĩ đứng ở cửa nhìn thấy, lập tức đứng lên cúi chào.
Có thể nói tất cả các quân sĩ đều mang theo sự ngưỡng mộ, ánh mắt nhìn theo chiếc xe quân đội đi vào giữa sân.
Lúc này, đám người ồn ào: “Thế Tử Minh đến!”
Lữ Lâm, Thanh Nhã trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe quân đội.
Cửa xe mở ra, một người thanh niên mặc quân phục bước xuống.
Một thanh kiếm treo bên hông anh ta, rõ ràng đó là thống lĩnh của doanh trại Quý Đức, Đường Nhân Đồ.
Các quân sĩ nhìn thấy anh ta đều lộ ra biểu tình sùng bái một cái cuồng nhiệt.
Người này chính là chiến thần đứng đầu trong tứ vị chiến thần lớn ở Đà Nẵng!
Một người có thể nói là ngang hàng với các nhân vật đứng đầu của Đà Nẵng! Mà vào thời điểm người nhà của những quân sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều mắt chữ A miệng chữ O.
Đúng là khí phách, đúng là trẻ tuổi!
Người này chính là thống lĩnh Đường Nhân Đồ, tương lai rất có tiềm năng.
Cùng lúc đó, mọi người còn gắt gao nhìn chằm chằm vào ghế sau của chiếc xe quân đội.
Bởi vì sau khi Đường Nhân Đồ xuống xe, người kế tiếp anh ta chính là Thế Từ Minh trong truyền thuyết.
Thế Tử Minh rất thần bí.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh ta chưa từng để lộ ra bên ngoài một bức ảnh nào, có rất ít người được gặp anh ta.
Hôm nay có vinh hạnh được nhìn thấy Thế Tử Minh, đây đúng là một điều hãnh diện!
Quả thực có thể làm rạng rỡ tổ tông họ. Chỉ tiếc, bọn họ thất vọng rồi. Người ngồi trong xe hình như không có ý định ra ngoài.