Nghe nói như thế, Thanh Linh nhất thời tức giận, bà ta trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Không phải là tôi đã nói rồi à!” “Anh trai của tôi là chủ của nhà họ Thanh, cũng là đứng thứ ba ở Đà Nẵng!”
“Ý của cậu là, đường đường là đứng thứ ba ở Đà Nẵng, lại đích thân tới đưa thư mời cho cậu.”
“Đúng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Lúc đầu con từ chối, nhưng bây giờ Tuyết Dương muốn đi, nên con để cô ấy đến đó.”
Thanh Linh và Trịnh Tuấn đều hơi tức giận.
Đã từng gặp đã thấy người khoe khoang, nhưng chưa bao giờ thấy một người khoe khoang như vậy.
Cứ mạnh miệng y như thật vậy.
Lúc này, ngay cả hứng thú tức giận Thanh Linh cũng bị mất, bà ta nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Tuyết Dương, mẹ có lòng muốn khuyên con một lần, cái loại người này chỉ biết mạnh miệng, sẽ không làm được gì thực tế đâu, con nên sớm để nó cuốn xéo đi!”
Trịnh Tuấn cũng thở dài bỏ đi, có một đừa con rể ở rể như vậy thì đã định trước nửa đời sau của cậu ta sẽ rất thê thảm rồi.
Trịnh Tuyết Dương cũng hơi tức giận.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân vẫn bình tĩnh, vì cô ta biết thân phận của anh rể, cho nên cô ta biết lời anh rể nói là sự thật.
Ông cậu nhà mình là đứng thứ ba ở Đà Nẵng kia luôn cung kính ở trước mặt anh rể, vì dù sao anh rể cũng là người trong truyền thuyết đó!
Trở lại Đế Cảnh Hoa Viên, Bùi Nguyên Minh bớt thời giờ gọi cho Hạ Vân một cú điện thoại.
Hạ Vân ở bên kia điện thoại hơi khẩn trương: “Tổng giám đốc, nghe nói hai ngày trước ông nội tôi có tìm anh?” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ông Hạ gọi tới là để hỏi về quan hệ giữa hai chúng ta, tôi đã nói cho ông ấy biết, chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường thôi…” “Được rồi, cô nói cho Thanh Khánh một tiếng đi, nói tôi sẽ đến thọ yến.” “Vâng!”
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, tập đoàn Thiện Nhân.
Một chiếc Audi A6 mang biển số 00003 lặng yên không tiếng động mà dừng ở góc khuất tầng dưới.
Mà trong văn phòng ở tầng chót của tổng giám đốc tập đoàn Thiện Nhân, một người đàn ông trung niên rất có uy nghiêm trong ngày thường đang cung cách mà đưa thư mời vào tay Hạ Vân. “Thư ký Vân,
nếu tổng giám đốc không có ở đây, xin cô chuyển bức thư này giúp tôi!” “Tiệc thọ yến lần này, mà tổng giám đốc Minh có thể có đến thì thật là vinh hạnh!”
Thanh Khánh nói với vẻ mặt cung kính.
Vì ông ta biết năng lực của thế tử nhà họ Bùi.
Không cần nói ba năm trước, chỉ cần nhìn trong một đêm anh có thể làm cho bà lớn Lý Hạnh Mai nhà họ Bùi không thể không rút lui khỏi Cảng Thành, điều này đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.
Gia tộc Bùi thị để lại Bùi Sâm La, tuy anh ta rất có bản lĩnh, nhưng vấn đề là hiện tại Lý Hạnh Mai không ở Đà Nẵng, nên bốn giá tộc Thanh, Tô, Vân, La chưa chắc sẽ nói gì nghe nấy giống như trước.
Thanh Khánh tự mình tới cửa, chưa chắc đã có ý đầu hàng.
Hạ Vân cũng không ngẩng đầu, ý bảo Thanh Khánh để thư mời lại.
Thanh Khánh không dám nói nhảm, vẫn cung kính mà đặt thư mời ở mặt bàn, sau đó mới rũ hai tay rời đi.
Trở lại trên chiếc Audi A6, Thanh Khánh mới khẽ nhíu mày, lấy lại ưu thế của một cấp trên.
Sau đó ông ta bấm một số điện thoại. “Gặp được thế tử nhà họ Bùi của chúng ta rồi đúng không?” Ở bên kia điện thoại, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Thanh Khánh thản nhiên nói: “Thế tử nhà họ Bùi vẫn thần bí như trước đây, nhưng anh ta để thư ký của anh ta muốn tôi để thư mời lại, nên sẽ xuất hiện ở thọ yến!”
“Tốt, vậy lần này, chúng ta hãy xem xem đến cùng vị thế tử nhà họ Bùi có thể ép Lý Hạnh Mai đi có ba đầu sáu tay hay không!”
Đầu bên kia điện thoại nói. “Vậy chuyện này có cần báo với Bùi Sâm La không?”
Thanh Khánh nói. “Anh ta? Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi, Lý Hạnh Mai thật sự cho rằng anh ta ở lại thì có thể làm gì được chúng ta?”
“Chờ chúng ta giải quyết xong thế tử nhà họ Bùi này, thì về sau Đà Nẵng sẽ thuộc về bốn gia tộc chúng ta rồi!”
“Khó lắm!” Thanh Khánh thở dài.
“Quả thực rất khó, chẳng qua nếu thất bại, thì không phải đã có Bùi Sâm La gánh vác thay chúng ta sao?” Đầu bên kia điện thoại cười sâu xa.