Khách sạn Dương Thành.
Đừng nghĩ nơi này không có danh tiếng lớn mà tầm thường, nhưng thật ra thường ngày ở đây không mở cửa bán, mà đây là chỗ được dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và nhà đầu tư.
Mà hôm nay, nơi này chính là nơi đảm trách tổ chức thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra địa vị của nhà họ Thanh ở Dương Thành.
Ngày hôm nay, đường ở nơi này đều đã bị cảnh sát nhân phong tỏa, và có khá nhiều thanh tra mặc thường phục đang tuần tra khu vực xung quanh.
Ngoại trừ người cầm thư mời trong tay ra, thì những người khác đều không thể đến gần.
Có người nói, ngay cả những nhân viên phục vụ nội bộ cũng đều được đặc biệt lựa chọn và tuyển chọn kỹ càng. Từ chuyện này đã đủ để chứng minh lực ảnh hưởng của nhà họ Thanh ở Dương Thành.
Từng chiếc xe sang trọng đi vào bãi đỗ xe của vốn khách sạn, những người xuống xe trước khách sạn đều là nhân vật lớn trong giới quan chức Dương Thành.
Trong giới kinh doanh cũng vừa phải, dù sao nhà họ Thanh chủ yếu là gia đình quan chức.
Trong những người này, nhà họ Trịnh xem như là khác biệt.
Lúc này, ngoại trừ ông cụ Trịnh, thì đám người Trịnh Tùng, Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng đều tới, nhưng người nhà Trịnh Tuyết Dương không có ai tới.
Người nhà họ Trịnh cầm thư mời trong tay, vượt qua các trạm kiểm soát, cuối cùng họ cũng tới bên ngoài khách sạn Dương Thành.
Trịnh Chí Dụng bỗng nhiên cười nói: “Ông nội, lần này ông thực sự là anh minh thần vũ, lúc này trong thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh đã có không biết bao nhiêu nhân vật lớn ở Dương Thành!” “Chúng ta cứ tùy tùy tiện tiện quen biết thêm vài người, chuyện này về sau đều rất có lợi với sự phát triển của nhà họ Trịnh chúng ta!”
Ông cụ Trịnh híp mắt nói: “Mấu chốt nhất là gia chủ Thanh Khánh, ông ta là đứng thứ ba ở Đà Nẵng, nên nếu ông ta xem trọng lời nói của chúng ta, thì một câu của ông ta là có thể khiến nhà họ Trịnh chúng ta phất lên!” “Đây chính là một lời hưng thịnh cả một tộc trong truyền thuyết!”
Nghe vậy, mỗi người của nhà họ Trịnh đều liên tục sáng mắt, nếu hôm nay họ có thể khiến Thanh Khánh coi trọng mình, thì đó là chuyện may mắn dường nào!
Cùng lúc đó, Đế Cảnh Hoa
Viên.
Hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã tới, hiện tại Thanh Linh đang rất tức giận, lúc này bà ta trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Không phải cậu nói cậu muốn đi lấy thư mời sao?” “Cậu có biết đêm nay chính là thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh không?” “Bây giờ cậu vẫn chưa nhận được thư mời, thì làm sao chúng tôi đi vào được?” Ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng hơi thất vọng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Nếu anh không làm được, thì về sau có thể đừng mạnh miệng không?”
Bùi Nguyên Minh nhìn chiếc Rolex cổ trên cổ tay: “Thư mời đã được đưa đến, chúng ta đến là sẽ có người dẫn chúng ta đi vào, thời gian cũng gần tới rồi, mọi người chuẩn bị đi thôi.”
Bởi vì anh cùng ra ngoài với mấy người Thanh
Linh, nên lúc này Bùi Nguyên Minh không gọi Hạ Vân lái xe qua đây. Mặc dù hơi nghi hoặc, tuy nhiên mọi người vẫn ngồi lên chiếc Chery mới mua của Trịnh Tuấn, và đi thẳng tới khách sạn Dương Thành.
Khi đi tới cửa lớn, thì tình cờ gặp đám người Trịnh Chí Dụng. “Ha ha ha ha, không ngờ mấy người vẫn dám đến!”
Với đôi mắt sắc bén, Trịnh Chí Dụng thấy Bùi Nguyên Minh thì nhất thời cười lạnh.
Mấy tên này ngay cả thư mời cũng không có, mà còn còn tới tham gia thọ yến của nhà họ Thanh là muốn gì chứ?
Trịnh Thu Hằng trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, cô ta cười tủm tim nói: “Tuyết Dương, thật không ngờ mấy người còn có thể mặt dày đến đây!” “Nghe nói, đây là thư mời mà chủ nhân của nhà họ Thanh tự tay đưa cho mấy người, không biết có thể cho chúng tôi xem một chút không!”
Hiển nhiên, đám người Trịnh Chí Dụng vốn cũng không tin tưởng lời nói của Bùi Nguyên Minh.
Chủ nhân của nhà họ Thanh chính là đứng thứ ba của Đà Nẵng đấy!
Ông ta tự tay đưa thư mời cho Bùi Nguyên Minh? Đùa cái gì thế!
Bùi Nguyên Minh cho mình là đứng đầu ở Đà Nẵng sao?
Thật là mơ mộng hão huyền!
Ông cụ Trịnh ghét bỏ nói: “Trịnh Tuấn, quản lý tốt người nhà đi, hôm nay là dịp trọng đại, đừng để mất mặt xấu hồ!”