Rất nhiều người trong số bọn họ đã bắt đầu mua bất động sản ở Dương Thành, cũng có rất nhiều người động tay vào phần sính lễ này.
Nếu bây giờ muốn bọn họ nhả ra, quả thật không khác gì lấy mạng bọn họ! “Ông nội, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta không thể để cho công ty bị phá sản được. Cháu không muốn đi làm ăn xin đâu.”
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đã không còn toát ra hơi thở công tử bột như ngày thường nữa.
Mà bây giờ anh ta sắp sụp đổ rồi. “Có tội thì phải nhận, bây giờ chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là cầu xin Tuyết Dương tha thứ, để con bé hồi tâm chuyển ý!”
“Nếu không nhà họ Trịnh sẽ tiêu đời.”
Đợi đến khi Bùi Nguyên Minh quay về đại sảnh khu Bạch Vân, quy trình thứ hai trong nghi thức ngày hôm nay đã chuẩn bị xong.
Quy trình thứ nhất là cầu hôn với Trịnh Tuyết Dương, còn quy trình thứ hai là nghi thức sáp nhập tài sản.
Bây giờ phóng viên trong các công ty truyền thông lớn đều đã có mặt, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi cảnh tượng này.
Chuyện này còn chấn động lòng người hơn chuyện Thế tử Minh bị từ chối lời cầu hôn. Bùi Nguyên Minh không bước lên sân khấu như kế hoạch trước đó.
Ban đầu, anh định chuẩn bị dẫn Trịnh Tuyết Dương lên sân khấu, rồi đứng trên đó nói cho cô biết, cô sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng bây giờ nếu Trịnh Tuyết Dương đã từ chối lời câu hôn của Thế tử Minh, vậy thì chuyện mình lộ diện cũng không còn ý nghĩa gì.
Cho nên Bùi Nguyên Minh đã bàn giao mọi quyền chủ động cho Lôi Tuấn Quang nắm giữ.
Thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Lôi Tuấn Quang cũng không nói gì, mà tự bước lên sân khấu.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh lại phát hiện ra xung quanh có không ít nhân vật thần bí đi tới.
Có lẽ mấy người này là do mấy dòng họ đứng đầu Dương Thành phái tới.
Mặc dù lấy cớ là tới để chứng kiến màn cầu hôn của Thế tử Minh, nhưng thực chất là muốn biết rõ thân phận thật sự của Thế tử Minh.
Nhưng tiếc là, hôm nay quyết định của bọn họ đã thất bại rồi.
Thời gian đã tới, Lôi Tuấn Quang đứng trên sân khấu vỗ tay, chỉ thấy hai người từng là nhân vật tai to mặt lớn ở Đà Nẵng bước lên sân khấu với sắc mặt tái nhợt.
Một
là quản gia Bùi Diệp từng quản lý nhà họ Bùi dưới trướng Tập đoàn Bùi Thị, còn người kia là Quách Dương Trạch thay Bùi Văn Kiên quản lý Tập đoàn Bối Lạc.
Lúc này sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi, nhưng không hề nói gì.
Mà vợ chồng Phùng Thiếu Bác cũng đi tới đây với mục đích muốn chứng kiến nghi thức này.
Lôi Tuấn Quang lấy ra hai bản hợp đồng, lần lượt đưa cho Quách Dương Trạch và quản gia Bùi Diệp, rồi mới tuyên bố: “Các vị, chuyện Tập đoàn Thiện Nhân sở hữu toàn bộ tài sản của Tập đoàn Bùi Thị và Tập đoàn Bối Lạc, đã hoàn thành xong những công việc sơ bộ.”
“Hôm nay chỉ cần chính thức ký tên vào bản hợp đồng, ba tập đoàn sẽ hợp lại thành một, nhưng đối ngoại vẫn là Tập đoàn Thiện Nhân.”
Hội trường nhất thời vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Mà trong tiếng vỗ tay này, hai người Quách Dương Trạch và quản gia Bùi Diệp không thể không ký tên mình vào bản hợp đồng.
Lúc này, dưới khán đài đã có phóng viên truyền thông không kịp chờ đợi hỏi: “Xin hỏi anh Tuấn Quang, bên ngoài đang có lời đồn đại, Tập đoàn Thiện Nhân là do Thế tử Minh sáng lập. Mà lần này Tập đoàn Thiện Nhân hợp nhất Tập đoàn Bùi Thị và Tập đoàn Bối Lạc, chuyện này tương đương với việc thâu tóm toàn bộ dòng họ Bùi, xin hỏi tin đồn này có đúng không ạ?”
“Có phải chuyện này có nghĩa là, từ nay về sau Thế tử Minh sẽ trở thành người đứng đầu dòng họ Bùi đúng không ạ?”
“Đúng đó! Đã lâu rồi Bùi Văn Kiên và bốn nhân tài trong Bùi Thị không xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ đều xảy ra chuyện rồi sao?”
“Rốt cuộc giữa Thế tử Minh và dòng họ Bùi đã xảy ra chuyện gì vậy? Không biết anh Tuấn Quang đây có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi không?”
Rõ ràng, mấy phóng viên này rất tò mò về những chuyện đã xảy ra.
Lôi Tuấn Quang mỉm cười nói: “Quả thật chủ tịch nhà chúng tôi chính là Thế tử Minh, nhưng..”