“Nhưng Thế tử Minh là Thế tử Minh, dòng họ Bùi là dòng họ Bùi, hy vọng sau này mọi người đừng đánh đồng Thế tử Minh với dòng họ Bùi nữa.”
Câu nói này ẩn chứa rất nhiều hàm ý.
Một mặt là nói cho mọi người biết, quả thật Tập đoàn Thiện Nhân là do Thế tử Minh sáng lập.
Mặt khác lại đang ám chỉ, Thế tử Minh và dòng họ Bùi không hề liên quan gì đến nhau.
Nhưng Tập đoàn Thiện Nhân lại thâu tóm tài sản Bùi Thị, chuyện này là sao chứ?
Lôi Tuấn Quang không trả lời ngay, mà để cho phóng viên tự suy đoán, điều này đã khiến các phóng viên đều bày ra vẻ mặt không nói nên lời.
Nhưng cuối cùng bọn họ đã cùng hiểu rằng đó là Thế tử Minh rất lợi hại.
Rất nhanh, tiết mục đặt câu hỏi của phóng viên đã kết thúc.
Tiếp theo sẽ tiết mục quan trọng nhất, đó là Tập đoàn Thiện Nhân sẽ treo bảng thành lập một lần nữa.
Chỉ khi nào treo bảng hiệu mới này lên thì nghi thức ngày hôm nay mới xem như đã kết thúc.
Nhưng trong giây phút Lôi Tuấn Quang cầm bảng hiệu này lên, thì đại sảnh bỗng xảy ra một trận hỗn loạn.
Chỉ thấy có một nhóm người mặc vest đen, không biết đi ra từ chỗ nào, mỗi người đều bịt khẩu trang, tay cầm ống tuýp, dao, trông rất đáng sợ.
Lúc này người đàn ông cầm đầu cười khẩy nói: “Tập đoàn Thiện Nhân muốn treo bảng thành lập à? Không có chúng tôi thành lập thì mấy người treo cái khỉ gì?”
“Đập hết cho tao! Không được để sót bất cứ thứ gi!”
Người đàn ông đi bên cạnh quát, khoảng một hai trăm người xung quanh đều muốn ra tay trước khí thế hung hăng này.
Khách dự tiệc trong đại sảnh đều bị dọa sợ, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Rõ ràng, mấy người này tới đây chỉ với một mục đích đó là phá hỏng việc tiến hành nghi thức treo bảng của Tập đoàn Thiện Nhân.
Bọn họ làm như vậy có thể khiến Tập đoàn Thiện Nhân vừa mới sáp nhập tài sản mất hết mặt mũi, đồng thời cũng có thể làm cho Thế tử Minh từ nay về sau không còn mặt mũi để gặp người khác.
Lúc này, khoảng một hai trăm người xông vào trong, giơ vũ khí trong tay lên, ngày càng tới
gần đoàn người.
Tiếp đó chỉ thấy mười mấy công nhân viên đi ra ngoài, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, các nhân viên đều không nói gì.
Lúc này, nhân viên đi đầu lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại để mấy người này xông vào trong làm loạn vậy?”
Một nhân viên nhún vai nói: “Sếp đã sớm ra lệnh, muốn bắt cá trọn lưới, thì phải đợi bọn họ đi hết vào trong, để tránh việc cá lọt lưới.”
Nhân viên đi đầu lạnh lùng quát: “Là do cậu nói nhiều quá đấy, hôm nay để cho cậu mười người, trong vòng ba phút phải giải quyết xong vấn đề.” “Một phút là đủ rồi!”
Nhân viên này khẽ cười một tiếng, một giây sau đã vung tay lên, chỉ thấy mười người bên cạnh anh ta cùng nhau lao ra ngoài như hổ đói.
“Ây ya!”
“Ôi mẹ d!” “Á..”
Các tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, cùng lắm cũng chỉ mất bốn năm mươi giây mà thôi, tất cả người mặc vest đen tay cầm vũ khí này đều nằm xụi lơ dưới sàn nhà.
Có người ôm mặt, có người ôm bụng, có người ôm đùi. Trong đại sảnh, mấy người kia nhìn thấy cảnh tượng này thì đều mang vẻ mặt chấn động.
Bọn họ chỉ nhìn thấy mấy nhân viên kia lao ra, thậm chí còn chưa nhìn rõ động tác của bọn họ thì mấy người tới gây sự với mình đã nằm xụi lơ dưới sàn nhà rồi.
Mà lúc này, mấy người nằm xụi lơ dưới sàn nhà mang vẻ mặt sợ hãi. đều
Bọn họ biết, hôm nay mình đã gặp phải cao thủ rồi.
Tất cả mọi người đều khôi phục lại sự bình tĩnh, Lôi Tuấn Quang đứng trên khán đài cười nói: “Hôm nay, tốc độ của bảo vệ mà Tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi mời tới vẫn hơi chậm, nếu dựa vào kế hoạch ban đầu thì bọn họ phải giải quyết mấy người tới quấy rối này trong vòng mười giây thôi.”