Ánh mắt của mọi người đều rất lạnh lùng. Cả nhà này đúng là to gan làm loạn. Nam dám uy hiếp nhà họ Lý ở Cảng thành. Nữ dám chặn đường đi của Chung Nam Sơn.
Mà bây giờ, cái tên đến ở rể này cũng không biết tốt xấu tới chặn đường của thầy Sơn, anh đang muốn làm gì vậy?
Lúc này Thanh Thiếu Bình cũng không nhịn được nữa, ông ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh nổi giận mắng: "Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc thì tên vô dụng nhà mày đang chuẩn bị làm gì đấy hả? Bảo vệ đâu? Mau lôi cổ nó ra ngoài, không được để nó quấy rầy thầy Sơn!"
Mà những người khác cũng nhao nhao mở miệng. "Hai người đủ rồi đó, thời gian của thầy Sơn vô cùng đáng quý, nếu như ai cũng giống như các người cả gan làm loạn ra chặn đường thầy Sơn, vậy thì thầy Sơn còn làm việc thế nào nữa?" "Mau cút đi! Dám cản đường thầy Sơn thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!"
Lúc này, Bùi Nguyên Minh lại không để ý tới những người này mà hướng về phía thầy Sơn cười cười, nháy nháy mắt nói: "Vị này là thầy Chung Nam Sơn đúng không?" "Tôi là tài xế tốc hành mà thầy gọi, xe đang ở bên ngoài."
Chung Nam Sơn nhìn Bùi Nguyên Minh một chút, sau đó cười nói: "Giá tiền là ba mươi lắm nghìn đồng phải không?"
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Không sai, có điều đây là xe dịch vụ, lát nữa chỉ sợ đường đi có chút quanh co, mong thầy chở để ý."
Chung Nam Sơn gật đầu nói: "Tôi gọi chính là để đi xe dịch vụ, đương nhiên là do tài xế cậu định đoạt." Cuộc đối thoại của hai người trực tiếp khiến cho mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí có không ít người không nhịn dưoc móc móc lỗ tai của mình, cho là mình nghe lam.
Xe dịch vụ
Thân phận của thầy Sơn như vậy mà phải đi xe dịch vụ? Mà còn là cái tên ở re này đến nhà đón ông ta? Lúc này, tất cả mọi người đều có loại cảm giác vô cùng hoang đường.
Rất nhiều các dòng họ lớn, công ty lớn đều phải nghĩ đủ loại biện pháp để tới gần thầy Chung Nam Sơn.
Kết quả là chỉ cần một tài xế lái xe tốc hành đã có thể mang thầy Chung Nam Sơn đi?
Đám người Lý Thành Đức vô cùng chấn động.
Có người nhanh chóng tiến lên nói: "Thầy Sơn, thầy cần dùng xe thì nói với chúng tôi một tiếng là được, bên ngoài chúng tôi còn có một chiếc Maybach dài, thầy muốn đi đâu, tôi đưa thầy đi!" "Thầy Sơn, chúng
tôi có Bentley!" "Thầy Sơn, bên này là Rolls-Royce!"
Giờ phút này, những người này giống như nhìn thấy được cơ hội, mỗi một người đều bắt đầu giơ lên chìa khóa trong tay mình xum xoe.
Mặc kệ phải đưa thầy Sơn đến nơi nào, đây đều là một cơ hội để tiếp cận thầy Sơn!
Không nghĩ ra Chung Nam Sơn lại vẩy tay áo, tiếp tục nói: "Chàng trai này, xe của cậu là xe van đúng không?"
Bùi Nguyên Minh nói: "Đương nhiên là xe van, chiếc xe này đã chạy được hơn mười năm rồi." Hai mắt của Chung Nam Sơn tỏa sáng nói: "Tốt! Tôi thích xe này, chúng ta đi nhanh một chút đi!"
Nghe thấy hai người nói chuyện, khóe mắt của một đám người lái xe sang run rẩy.
Chúng ta không nghe lầm chứ?
Cái tên tới ở rể này lái một chiếc xe van vài chục năm tới đón thầy Sơn.
Thế mà thầy Sơn lại có thể vui vẻ tiếp nhận.
Chẳng lẽ đầu năm nay xe van so với xe sang còn đáng tiền hơn sao?
Tất cả mọi người lộn xộn.
Mà vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương cũng ngốc nghếch, hiện tại cô cũng không có thời gian đuổi theo hỏi vì sao Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện, vì sao lại lái xe van đến.
Thế nhưng chồng của mình đến đây để đưa thầy Chung Nam Sơn đi, làm sao một màn này lại khiến cô cảm thấy phi thực tế như vậy?
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương cười nói: "Bà xã, em phát ngốc cái gì vậy, lát nữa anh còn phải đến công trường nha."
Trịnh Tuyết Dương vô thức nói: "Vậy thầy Sơn thì sao?" "Ông ấy ngồi nhờ xe của anh, chắc chắn là anh đi nơi nào thì ông ấy phải đến nơi đó, cuối cùng đưa ông ấy đến nơi cần đến là được rồi!"
Bùi Nguyên Minh ra vẻ đương nhiên.
Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương trợn tròn mắt, Thanh Linh và Trịnh Tuấn cũng trợn tròn mắt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái tên tới ở rể này đang kiên quyết bắt thầy Chung Nam Sơn đến công trường của Trịnh Tuyết Dương sao!